Thật Thiếu Gia Ở Tổng Nghệ Trở Thành Đoàn Sủng Hào Môn

Chương 10: Rửa rau

“Chị ơi, chị chưa rửa rau xong ạ?”

Cố Trừng Tinh ngồi ở bàn nhỏ trong sân làm bài tập, đã nửa tiếng trôi qua, cậu đã hoàn thành nửa bài tập, nhưng Lâm An Mạt vẫn quay lưng lại, cúi xuống rửa rau.

“Chưa đâu. Sắp xong rồi, em đừng vội, xong ngay thôi.” Lâm An Mạt không quay đầu lại, chăm chú làm việc.

Bởi vì không tiện, ống tay áo dài đến nửa bàn tay đã được xắn lên cánh tay. Nhưng dù vậy, chiếc váy rộng vẫn bị nước bắn ướt một chút, còn chủ nhân thì không quan tâm, chỉ tập trung vào công việc trong tay.

Cố Trừng Tinh không khỏi hơi nghi ngờ, bởi vì cậu biết chắc rằng họ chưa bao giờ làm việc nhà. Nên dù là việc rửa rau đơn giản nhất, cũng chỉ có một ít rau xanh và hành lá mà thôi. Lẽ ra, dù thế nào cũng phải rửa xong rồi.

Cậu đặt bút xuống, tò mò đi tới quan sát một lúc, một phút sau, cậu im lặng cúi đầu nhìn vẻ mặt tỉ mỉ và nghiêm túc của thiếu nữ, không biết nên nói gì.

“Trừng Tinh, em đừng đứng trước mặt chị, chắn ánh sáng.” Lâm An Mạt hoàn toàn không nhận ra sự cạn lời của cậu, lần đầu rửa rau mà vẫn hăng hái.

Cố Trừng Tinh lặng lẽ bước sang một bên, cuối cùng nói: “Chị ơi, thật ra chị không cần rửa rau kỹ như vậy đâu.”

Lớn đến từng này, lần đầu tiên cậu mới thấy cách rửa rau như thế này. Cậu nhìn thiếu nữ dùng hai tay cầm một cọng rau, sau đó rửa từ đầu đến cuối rồi lại từ cuối lên đầu, chà xát và vuốt cẩn thận, một cọng rau rửa mất tận một phút, cuối cùng mới đặt sang một bên.

Với cách rửa như vậy, rửa một tiếng đồng hồ cũng không có gì lạ.

“Nhưng nếu không rửa như vậy thì làm sao sạch được?” Lâm An Mạt cảm thấy mặc dù là lần đầu, nhưng mình rất có tài năng rửa rau, thậm chí còn muốn được khen ngợi, “Thế nào, chị rửa có sạch không?”

“... Sạch.” Cố Trừng Tinh không biết nói gì, cậu không muốn làm mất hứng của cô. Có điều cậu nhìn vào hai đống rau đã rửa xong được đặt hai bên, một bên phình cao còn bên kia chỉ có một nắm nhỏ, cậu không hiểu lý do.

“Chị An Mạt, tại sao chị lại chia rau xanh thành hai đống?”

“Hả? À, đương nhiên là vì bên này không thể dùng được, chúng ta chỉ ăn bên này thôi.” Lâm An Mạt chỉ vào nắm rau nhỏ, trả lời như điều hiển nhiên.

Cố Trừng Tinh lại im lặng, “Tại sao?”

“Vì những cọng rau này xấu quá!” Lâm An Mạt hùng hồn nói, vừa đẩy đống rau ra cho Cố Trừng Tinh xem, “Em xem đi, cái cuống này lớn quá, cái này bị hỏng, còn cái này hình dạng kỳ lạ! Chị không muốn ăn rau xấu như vậy!”

Cố Trừng Tinh nghe những lời chê bai của thiếu nữ, há miệng, không biết nói gì. Trong khi đó, những người xem livestream đã cười sụm nụ với cảnh hài hước này.

[Ha ha ha! Cậu nhóc của chúng ta câm nín luôn kìa, mặt bánh bao trông càng dễ thương hơn! Không nhịn được mà, tui cười tui chớt, ha ha ha!]

[Quả nhiên là không biết làm việc nhà, ngay cả việc rửa rau đơn giản cũng có thể xảy ra chuyện. Một đống rau tốt, gần như bị cô bé vứt hết. Còn lại chút ét, không đủ để xào nữa.]

[Ấy ấy! Đừng cười nữa, mấy chế tém tém lại! Tui có thể nói là hồi nhỏ tui cũng như thế không? Cũng tự tin cho rằng mình rửa ngon lành, sau đó mẹ tui xáng cho một bạt tai liền!]

[Chị em, toai đồng cảm với bồ! Cơ mà, bồ bị đánh thật không oan đâu! Ha ha ha ha!]

[Đúng thế! Tôi theo dõi cô bé mắc bệnh công chúa này một lúc lâu, thấy cô bé ở đó rửa rau, chậm chạp từng chút một, chọn từng cái một để rửa. Tôi sốt ruột đến mức muốn bước tới đẩy cô bé ra để làm giùm luôn á trời!]

Cố Trừng Tinh nhăn mặt, đưa tay lấy rau từ tay cô, vừa rửa vừa nói: "Rửa rau không cần phải tỉ mỉ như vậy, làm như vậy tốn thời gian quá, chỉ cần như em nè, chà qua một chút rồi rửa vài lần cho hết đất là được. Hơn nữa, những cọng rau này chỉ cần không bị vàng hay quá héo là có thể ăn được. Có lỗ sâu là vì không phun thuốc, nên mới có sâu, rất an toàn."

Lâm An Mạt nhìn cậu bé nhanh chóng rửa hết đống rau mà mình chưa rửa xong trong vài phút, rồi đưa một rổ rau xanh tươi mát trước mặt cô, cười tươi nói: "Chị xem đi, như vậy không chỉ nhanh mà còn rửa sạch rồi đúng không?"

"… Ừm." Cuối cùng cô cũng nhận ra rằng mình không chỉ chậm chạp mà còn suýt nữa làm hỏng một đống rau ngon, mặt có chút xấu hổ.

Mấu chốt là một cậu bé còn làm tốt hơn cả mình, cô lớn tuổi hơn cậu, nhưng vẫn cần người chỉ dạy, không biết vừa rồi mình có mặt mũi nào mà lại đắc ý khoe khoang.

"Không sao đâu chị, đây là lần đầu chị rửa mà. Đưa cho em, chị mang vào bếp đi, chắc sắp phải xào rồi." Cố Trừng Tinh thấy Lâm An Mạt xấu hổ, lập tức an ủi.

Thật ra, ba mẹ của nhà họ Cố đang đợi món rau xào cuối cùng. Nhưng cô bé thành phố mãi không rửa xong, mà bọn họ cũng không tiện thúc giục, chỉ đành chờ đợi. Sau khi rau được mang vào, chỉ mất vài phút để xào xong, rồi bày lên bàn ăn.

Ba Cố lớn tiếng gọi con trai út còn ở sân: "Đến đây, Hạo Vũ, giúp một tay, chúng ta mang bàn vào phòng của anh con. Bây giờ trời nóng, bật điều hòa ăn cơm thôi."

"Để cháu." Từ phía gần đó, Tạ Cảnh đi tới, giúp nâng bàn lên.

"Còn có điều hòa nữa à!" Lâm An Mạt mặc quá dày, đứng lâu đã nóng rồi, nghe thấy câu đó lập tức hưng phấn tiến lại gần.

"Đúng vậy! Thực ra ở vùng núi chỗ chú không quá nóng, nhưng vì Trừng Tinh phải học, chú sợ nó không thể tập trung vào mùa hè, nên đã mua một cái điều hòa cho phòng thằng bé." ba Cố cười ha ha nói.