Thật Thiếu Gia Ở Tổng Nghệ Trở Thành Đoàn Sủng Hào Môn

Chương 8: Ngầu gì chứ

Lâm An Mạt đã hoàn toàn không rời mắt khỏi trên người thiếu niến, bản chất mê sắc đẹp hiện rõ: "Cậu ấy đẹp trai quá!"

Nguyễn Thiệu cũng bị choáng ngợp một chút, nhưng khi nhìn xuống bộ dạng thảm hại của mình, lập tức tức giận nói: "Khốn kiếp! Đạo diễn! Tại sao cậu ta có đặc quyền ngồi máy bay, còn chúng tôi chỉ có thể lội bùn!"

Đạo diễn bối rối lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn từ lãnh đạo gửi cho mình, mới biết rằng vị khách mời thứ ba không đến, vì vậy cuối cùng phải cử một người dự bị khẩn cấp. Mà người dự bị này lại là con cháu của nhà đầu tư lớn nhất, nhắc nhở ông phải nhẹ tay, đừng quá đáng.

Sau khi đọc xong tin nhắn này, nhìn sang cậu thiếu niên đối diện, người đang tỏ ra lạnh nhạt với mình, trong lòng đạo diễn cũng có chút kêu khổ. Nếu là những người giàu khác thì không sao, nhưng không thể tùy tiện đắc tội với ông chủ lớn được đâu!

Bây giờ lại nghe thấy Nguyễn Thiệu kêu ca với vẻ không hài lòng khi cầm đôi giày bẩn, đạo diễn lập tức cười gượng an ủi: "Đó là tình huống đặc biệt, tình huống đặc biệt. Đây là một khách mời dự bị được tìm một cách tạm thời, nếu không nhanh chóng đến đây thì sẽ không kịp ghi hình chương trình. Hơn nữa, chúng tôi cũng không chuẩn bị máy bay cho cậu ấy, chỉ để cho cậu ấy tự sắp xếp lịch trình, ai mà biết được..." lại giàu có đến mức này, cả đời ông cũng không thể tưởng tượng ra cách đi lại bằng máy bay tư nhân nữa là.

Nhưng dù đã nhận được lời giải thích, Nguyễn Thiệu vẫn rất khó chịu, ánh mắt không thiện cảm nhìn về phía vị khách mời cuối cùng xuất hiện một cách khoe khoang. Đúng! Không sai, trong mắt hắn, đó chính là khoe khoang.

Có rất nhiều phương tiện giao thông nhưng lại chọn đi trực thăng. Không đến sớm cũng không đến muộn, mà lại khéo léo chờ đến khi tất cả mọi người đã tụ tập đủ mới xuất hiện giữa ánh mắt chú ý của mọi người. Sau đó, với vẻ mặt lạnh lùng, cậu ta nhìn mọi người như thể rất ngạo mạn.

Hừ! Hắn chưa bao giờ thấy ai giả vờ giả vịt như vậy! Chẳng trách phải bị đưa đến đây để cải tạo, ngầu gì chứ, như thể ai cũng không có trực thăng riêng chắc!

Đạo diễn cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, vội vàng làm hòa: "À, mặc dù cậu là khách mời dự bị, nhưng cậu cũng nên biết quy tắc của chương trình. Tiếp theo, hãy chọn một gia đình đi."

Tạ Cảnh mặc kệ những ánh mắt nóng bỏng hay thù địch từ mọi người, cậu ta liếc nhìn xung quanh một chút, ngay lập tức nhìn thấy thiếu niên vừa mới giao mắt với mình, thẳng thắn nói: "Tôi chọn cậu ấy."

Ánh mắt hâm mộ của Lâm An Mạt lập tức chuyển đổi, nắm chặt tay thiếu niên bên cạnh, cảnh giác nói: "Không được, cậu ấy là của tôi!"

Nguyễn Thiệu cũng nhìn có chút hả hê nói: "Haha, sợ là không được rồi, cậu ấy đã chọn người khác rồi, nhanh đổi người khác đi!"

Tạ Cảnh không để ý đến sự thù địch của hai người đối với mình, dừng lại một chút rồi nói: "Tôi nhớ, hình như chương trình không quy định hai khách mời không thể chọn cùng một gia đình, hơn nữa bọn họ cũng có hai đứa trẻ để có thể thay đổi."

"Chuyện này... " Đạo diễn nghẹn lời, bởi vì chương trình quả thật không có quy định rõ ràng, chỉ là một thỏa thuận mặc định mà thôi.

Ông suy nghĩ một chút, nếu hai đứa trẻ của gia đình này lần lượt đi cùng với hai khách mời thì cũng hợp lý. Nghĩ đến thông tin vừa nhận được và thân phận của thiếu niên.

"Được, vậy thì cứ quyết định thế đi!"

Đạo diễn quyết định ngay lập tức, nhưng Nguyễn Thiệu lại không hài lòng, la lớn: "Đạo diễn, ban nãy chú không nói vậy mà! Nếu cho hai người chọn cùng một nhà, thì phải là tôi và Lâm An Mạt mới đúng chứ!"

"Ai bảo cậu không phát hiện ra lỗ hổng trong quy tắc của chương trình chứ." Đạo diễn cười ha ha: "Hơn nữa cậu đã chọn gia đình khác rồi, không thể thay đổi được. Bây giờ sắp đến giờ ăn trưa, mấy đứa sẽ phải dùng sức lao động để đổi lấy thức ăn. Nếu không nhanh chân đi làm, thì sẽ đói đấy!"

Nói xong, đạo diễn không cho Nguyễn Thiệu có cơ hội để nói thêm, lập tức vỗ tay: "Được rồi, các bà con, giải tán đi! Đừng làm mất thời gian nữa, hãy quay về với công việc của mình đi!"

Sau đó, ông không cần phải theo dõi mọi lúc, chỉ cần sắp xếp nhân viên theo dõi phù hợp, còn mình sẽ chịu trách nhiệm điều phối mọi thứ từ phía sau.

Đám đông tản ra, Cố Trừng Tinh chớp mắt mấy cái, nhìn thiếu niên có vẻ như đang bốc lửa trên đầu, tốt bụng nói: "Anh Nguyễn Thiệu, nhà của chú Trần cũng rất dễ gần, đừng lo lắng. Nhanh cùng họ về ăn trưa đi, bọn em cũng phải đi rồi."

Rồi cậu lại nhìn về phía thiếu niên lên sân khấu rất ngầu kia, tỏ ra thân thiện: "Chào anh, em là Cố Trừng Tinh, đây là em trai em Cố Hạo Vũ, anh tên gì?"

"Tạ Cảnh." Thiếu niên lạnh lùng thốt ra hai từ, ngắn gọn súc tích, hoàn hảo xây dựng hình ảnh một người không nhiều lời nhưng rất hung dữ.

"Được rồi, vậy anh Tạ Cảnh và chị An Mạt đi cùng với em nhé, chắc ba mẹ em đã chuẩn bị bữa ăn rồi."

Dù đường xuống núi rất xấu, nhưng những con đường chính trong làng đều được trải bê tông hoặc đá, mặc dù không bằng phẳng, nhưng ít nhất không lo giẫm phải bùn.

Tạ Cảnh im lặng gật đầu, đánh giá ngôi làng này, rõ ràng là lạc hậu. Dù cậu ta đã nhận được lời cảnh báo từ cô mình trước khi đến đây rồi, nhưng sự thật còn vượt quá dự liệu của mình.