Cả hai đồng thời nhấc tay phải lên, nhìn chằm chằm vào mắt nhau. Khi đồng thanh hô "Kéo" "Búa" "Bao", hai tay đồng loạt hạ xuống.
"Chết tiệt!"
Nguyễn Thiệu tức giận đá viên đá nhỏ dưới chân, thua cuộc rút lại nắm đấm của mình.
Trong khi đó, trên khuôn mặt Lâm An Mạt lại nở một nụ cười, hài lòng phe phẩy chiếc quạt, rồi hơi cúi đầu nhìn thiếu niên trước mặt.
"Chào em trai, một tháng tới chị sẽ sống ở nhà em, chị tên là Lâm An Mạt, mong em giúp đỡ."
"Chào mừng chị. Chị ơi, em tên là Cố Trừng Tinh." Cố Trừng Tinh nghiêm túc giới thiệu bản thân, rồi chỉ vào cậu bé cao lớn bên cạnh, "Đây là em trai em, tên là Cố Hạo Vũ."
Đạo diễn nhìn vẻ mặt không vui của thiếu niên thua cuộc, theo kinh nghiệm trước đây, ông lo lắng cậu nhóc sẽ gây rắc rối, lập tức nói: "Không sao, ngoài gia đình này, trong thôn còn nhiều gia đình khác để chọn. Này, Nguyễn Thiệu, cậu hãy chọn nhanh lên."
Ngoài cậu bé đã đặc biệt đến tặng giày cho hắn trong lần đầu gặp nhau, Nguyễn Thiệu vẫn chỉ có ấn tượng với những người dân làng khi họ nhìn mình với ánh mắt hiếu kỳ.
Hắn quét mắt nhìn quanh dân làng, đi đến bên một gia đình trông có vẻ quen thuộc, không quan tâm nói: "Tôi chọn gia đình này."
Đạo diễn thấy vậy lập tức quyết định: "Tốt! Vậy tiếp theo, xin mời các cậu đến gia đình của mình... Ối giời ơi!"
Câu nói của đạo diễn chưa dứt, thì bỗng có một cơn gió lớn thổi đến, khiến ông loạng choạng suýt ngã nhào trên mặt đất.
Tiếng gió thổi phần phật quanh quẩn bên tai, tiếng vù vù vang vọng khắp thôn làng, mọi người đều ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một vật khổng lồ đang lơ lửng trên không trung, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, bàn tán xôn xao.
"Á đù, cái gì vậy, to thế!"
"Là máy bay hả ta? Sao tôi nhớ máy bay không có dài như vậy?"
"Kìa kìa, cửa mở rồi, bên trên còn có người nữa! Lẽ nào sẽ rơi xuống đó chứ?"
Cố Trừng Tinh ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp một đôi mắt đen láy. Ngồi bên khoang cửa mở của trực thăng đang mở ra là một cậu thiếu niên, cơn gió mạnh làm tung bay tóc và quần áo của cậu ta, nhưng ánh mắt của cậu ta lại bình tĩnh đến lạ thường.
Cậu ta chỉ ngẩn ra vài giây, rồi lập tức hồi phục tinh thần, kêu lên: "Mọi người tránh ra, máy bay sắp hạ cánh! Trẻ con đứng tránh xa một chút, theo sát người lớn, đừng để bị gió thổi đi!"
Bởi vì tiếng hô của cậu ta, những người dân trong làng không hiểu chuyện đã đồng loạt lùi lại, nhường lại toàn bộ không gian rộng rãi.
Chiếc trực thăng vốn đang bay lơ lửng dần hạ cánh, gió mạnh từ cánh quạt khiến ngay cả khi Cố Trừng Tinh đã đứng xa, cũng vẫn bị thổi loạng choạng, may mà em trai đứng bên cạnh nắm lấy cậu để không bị ngã.
Cậu thiếu niên vừa rồi đã nhìn thẳng vào mắt cậu, nhanh nhẹn nhảy ra từ khoang cửa đã mở của trực thăng, sau đó chiếc trực thăng từ trên trời rơi xuống lại nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Tất cả mọi người đều ngây người nhìn cậu thiếu niên đột nhiên xuất hiện giữa cánh đồng, bởi cách xuất hiện quá đặc biệt, không chỉ những người dân chưa từng thấy mà ngay cả đạo diễn và các khách mời cũng không kịp phản ứng.
“Cậu, cậu đây là…” Đạo diễn có chút hoang mang hỏi.
Đối diện với ánh mắt tò mò của hàng trăm người, cậu thiếu niên trông có vẻ không lớn tuổi lắm nhưng lại rất điềm tĩnh, giọng điệu bình thản nói: “Tôi là khách mời dự bị của chương trình, chú có thể kiểm tra tin nhắn của mình.”
Trong phòng livestream, bão bình luận đã im lặng nửa phút, bỗng nhiên nổ tung: [Đẹp trai quá! Trời ạ, nam sinh trung học bây giờ chất lượng như thế à? Nhìn một cái đã rung rinh!]
[Yêu rồi! Gương mặt này quá đỉnh! Hiu hiu, thật sự muốn chạy ngay lập tức tới ekip chương trình, mấy người còn thiếu fans đứng hơm?]
[Khụ! Các chị em lầu trên bình tĩnh chút, idol của mấy bà còn chưa đổi ảnh đại diện, trèo tường như vậy không tốt đâu. Hơn nữa, cậu nhóc chỉ là học sinh trung học thôi, chúng ta là những cô dì lớn tuổi, không được… không được, không thể từ chối nam sinh trung học được mà!]
[! ! ! Cách xuất hiện này thật sự khiến tui ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa. Không ngờ cậu nhóc trực tiếp ngồi trực thăng hạ cánh, không khỏi giàu quá ấy chứ! Muốn biết là chương trình chi tiền, hay là tiền của nhà!]
[Chắc chắn là khách mời tự bỏ tiền ra rồi! Bồ cảm thấy cái chương trình keo kiệt này sẽ hào phóng đến mức đó sao! Chậc chậc, hai đứa nhỏ kia bị lắc tí thì ngất, cuối cùng còn phải tự lội bùn leo núi, trông thảm quá chừng. Còn cậu nhóc này thì lại hạ cánh bằng máy bay, trên người không dính một chút bùn nào!]
[Ha ha ha! Các chị em nhìn ánh mắt của Nguyễn Thiệu kìa, gần như sắp nổ tung vì ghen tị rồi! Chênh lệch lớn quá mà!]