Ngu Kiều lắc lắc tay áo trong tay.
Lần đầu tiên trong đời làm nũng đấy, đại ca cho ta chút mặt mũi đi!
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Kỳ Ân bị làm nũng, hai tròng mắt không xê dịch cứ nhìn chằm chằm mặt Ngu Kiều, đôi mắt hai màu bình tĩnh không gợn sóng, khiến người ta không nhìn ra được rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì.
Nụ cười trên mặt Ngu Kiều dưới ánh mắt bình tĩnh của Kỳ Ân dần dần cứng lại…
A a, mất mặt quá, vừa rồi cô nghĩ cái quái gì vậy? Cô lấy thân phận gì để làm nũng với Kỳ n cơ chứ? Có thể thu hồi lại không? Thu hồi lại câu cô vừa nói đi mà, đại ca, ngươi coi như chưa nghe thấy gì nhé, mặt mũi cô không đáng một đồng!
Bàn tay nắm tay áo đối phương dần dần buông lỏng, đến khi sắp buông ra hoàn toàn, thì cô bỗng nhiên nghe thấy —
“Dừng lại.”
Kỳ Ân đã mở miệng.
Ngu Kiều không thể tin được ngẩng đầu lên lại chỉ nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng của Kỳ Ân.
Cùng lúc đó, Yến Thanh ở bên kia hít thở khó khăn, trước mặt hiện lên đầy bóng mờ, gần như vừa nghe được mệnh lệnh của Kỳ Ân cả người lập tức té ngã trên mặt đất, nhưng chỉ ngồi trên mặt đất một cái chớp mắt đã vội vàng điều chỉnh lại tư thế, cung kính quỳ xuống.
“Đi ra ngoài.”
Kỳ Ân lại nói.
“Tạ ơn bệ hạ.”
Yến Thanh gằn từng chữ nói xong lúc này mới lung lay bò lên từ trên mặt đất, chậm rãi lùi ra bên ngoài, nhưng khi vén rèm tre lên ma xui quỷ khiến thế nào lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy —
Ngu Kiều hai mắt sáng ngời nhìn nam nhân mặc áo đỏ thẫm ngồi bên cạnh, hai tay nắm lấy ống tay áo hắn, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước không ngừng lắc lắc.
Nam tử quay đầu nhìn cô, cô mới thu liễm lại một chút, nhưng vẫn lắc như cũ.
Rèm tre buông xuống, che lại hai người trong doanh trướng, Yến Thanh thu ánh mắt lại, nhìn đám cỏ linh lăng không ngừng lắc lư như sóng nước trước mặt, nặng nề thở dài, có cảm giác như mình vừa sống sót sau một trận thảm họa.
Yến Thanh vừa ra khỏi doanh trướng, gã thái giám mặc đồ trắng đã sớm chờ ở một bên, trong mắt hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn, vừa nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, ánh mắt theo bản năng đảo qua trên người nữ tử.
Thấy đối phương chỉ hơi chật vật, ngoài ra cũng không có chuyện gì, trái tim Văn Nhân Vô Kỵ lúc này mới bình ổn lại, vội vàng đi lên đón.
“Nương tử.”
Nghe tiếng gọi, Yến Thanh quay đầu lại nhìn thấy tên thái giám Trường Đức vẫn luôn đi theo hầu hạ nàng ấy từ lúc bắt đầu khởi hành.
Thấy hắn, đôi mày nhíu lại của nàng ấy giãn ra một chút, sau đó thái giám kia tiến lại gần, dùng giọng điệu lo lắng mà chỉ có hai người họ nghe được, “Nương tử, bệ hạ có… làm người khó xử không?”
Sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt Yến Thanh, hoàn toàn không ngờ tới một tên thái giám mà cũng dám hỏi thăm chuyện của Kỳ Ân, thậm chí giọng điệu còn… không phù hợp như vậy.
Nhưng sau khi nhìn rõ sự quan tâm của gã thái giám cộng thêm cảm giác có chút quen thuộc với gã thái giám trẻ tuổi này mà ánh mắt nàng ấy hơi dịu lại, “Không sao, phiền ngươi quan tâm rồi.”
Nghe được câu trả lời khách sáo của Yến Thanh, Văn Nhân Vô Kỵ mới ý thức được bản thân đã vượt quá phép tắc, lập tức cúi đầu đỡ Yến Thanh trở lại xe ngựa.
Khi những mỹ nhân ngồi chung xe ngựa với Yến Thanh nhìn thấy bộ dạng chật vật của nàng ấy thì càng thêm sợ hãi Kỳ Ân, từ đó trở đi, trừ khi thật sự cần thiết thì bọn họ một bước cũng không muốn ra khỏi xe ngựa, e sợ Kỳ Ân sẽ chú ý tới các nàng.
Đương nhiên đó đều là chuyện sau này.
Còn lúc này trong doanh trướng, nội tâm Ngu Kiều sắp kiêu ngạo lên đến trời rồi.
Lần đầu tiên làm nũng đã có hiệu quả lớn như vậy, tại sao cô lại có mị lực thế cơ chứ, yêu bản thân chết mất!