Nữ Phụ Và Phản Diện HE

Chương 25

Truyện: NỮ PHỤ VÀ VAI ÁC HE

Chuyển ngữ: Sắc - Cấm Thành

_________________

Nghĩ đến đây, nàng còn liếc mắt nhìn Kỳ Ân.

Thừa nhận đi, thiếu niên, bây giờ ngươi đang chìm đắm trong sự quyến rũ của tỷ tỷ đây, yêu ta chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Đương nhiên, ta cũng không phải người không hiểu lý lẽ lạnh lùng vô tình như thế, nếu sau này ngươi biểu hiện tốt thì hai chúng ta vẫn có thể ở bên nhau đấy!

Ủa, thế thì chẳng phải kịch bản của nàng từ nữ phụ đoản mệnh biến thành hoạ quốc yêu cơ sao?

Nàng thích ~

“Ha.”

Vào lúc Ngu Kiều đang vui vẻ tự mê muội bản thân, bỗng nhiên lại nghe thấy Kỳ Ân cười khẩy làm nàng sợ đến mức lập tức dừng lại, lén lút liếc mắt nhìn Kỳ Ân, sau đó nàng phát hiện không biết từ lúc nào trong tay đối phương đã có thêm một thứ gì đó giống như tấu chương.

Thấy ánh mắt của nam nhân kia từ đầu đến cuối chỉ nhìn vào tấu chương, chứ không hề nhìn về phía nàng, lúc này trái tim đang đập loạn nhịp của Ngu Kiều mới bình tĩnh lại được phần nào.

Có lẽ là vì nhìn thấy Kỳ Ân đang làm việc, Ngu Kiều cũng không dám tùy tiện quấy rầy hắn, nàng chỉ đành nhìn xung quanh doanh trướng với đỉnh doanh trướng, nghiên cứu xong hoạ tiết trên xiêm y thì lại quay sang nghiên cứu cái bàn. Sau đó, nàng còn lấy cả ngọc bài lúc trước Kỳ Ân đưa cho nàng ra ngắm nghía một lúc lâu.

Sau khi Kỳ Ân xử lý xong một cuốn tấu chương, quay đầu nhìn thấy Ngu Kiều ngồi bên cạnh, trong tay còn cầm ngọc bài màu đen, đầu nàng cứ gật gà gật gù ngủ gật.

Nhưng không ngờ cuối cùng gật đầu mạnh quá, trán lập tức đập lên gỗ tử đàn trên trường kỷ.

Kỳ Ân thong thả ung dung đưa tay ra, để trán Ngu Kiều hoàn toàn đập vào lòng bàn tay hắn.

Chỉ là nhiệt độ của cơ thể hắn quá lạnh, đến cả lòng bàn tay cũng không mấy ấm áp, sau khi đập vào Ngu Kiều cảm thấy giống như đang dán một miếng dán hạ sốt của tiểu hài tử trên trán, nàng lập tức tỉnh dậy, vội vàng quay đầu nhìn về phía Kỳ Ân.

“Bệ hạ...”

“Nàng mệt rồi à?”

Ánh mắt Kỳ Ân vẫn nhìn vào tấu chương trong tay, hắn hỏi.

“Hả? Thϊếp...”

Ngu Kiều còn chưa nói hết câu, Kỳ Ân cũng đã khép cuốn tấu chương trong tay lại: “Người đâu.”

Vừa dứt lời, Triệu Hữu chờ ở bên ngoài từ nãy đến giờ khom lưng đi đến, Kỳ Ân nghiêng người dặn dò y mấy câu.

Nghe Kỳ Ân dặn dò xong, đang đứng trước mặt hai chủ tử nên Triệu Hữu không dám có phản ứng nào khác thường, ra khỏi doanh trướng y mới lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Dù cho có ngạc nhiên nhưng chuyện gì nên làm thì vẫn phải làm.

Chỉ một lúc sau, Ngu Kiều nhìn thấy trong doanh trướng có thêm một cái giường nhỏ thoải mái lộng lẫy.

Nhìn cái giường nhỏ kia xong, ánh mắt nàng lại nhìn về phía Kỳ Ân, nhìn thấy nam nhân lại xử lý xong một cuốn tấu chương nữa, tiện tay ném cuốn đấy xuống mặt đất bên cạnh, tay hắn lại cầm lấy cuốn khác.

“Không phải nàng mệt rồi à? Đi ngủ đi, còn hai canh giờ nữa đường mới thông được, đến lúc đó có khi lại phải đi đường suốt đêm đấy.”

Kỳ Ân tranh thủ thời gian quay sang nhìn nàng.

Nghe vậy, Ngu Kiều trợn tròn mắt.

“Bệ hạ...”

Không được, nàng không thể ngủ được, ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, như thế thì nàng sẽ thành cái gì chứ, nàng phải cố gắng, làm gì có hoạ quốc yêu cơ nào lại sống như con heo đâu!

“Nếu không buồn ngủ thì bây giờ cô sẽ gọi Triệu Hữu đến mang giường đi...”

“Buồn ngủ, thϊếp thấy hơi mệt.”

Ngu Kiều vội vàng trả lời.

Họa quốc yêu cơ cũng là người, cũng cần phải ngủ đúng không nhỉ? Đồng hồ sinh học hình thành từ lúc ở hiện đại quấy phá, nàng thật sự buồn ngủ đến nỗi ríu cả mắt lại, hơn nữa nhìn cái giường kia trông thoải mái vậy mà, với cả cơ thể mảnh mai của nàng rất cần được nghỉ ngơi đầy đủ!

Ngu Kiều thầm nghĩ hai câu tự thuyết phục bản thân, theo ý của Kỳ Ân, nàng leo lên giường, quả nhiên giường này mềm mại giống như trong tưởng tượng của nàng vậy.

Ngu Kiều vô thức nhún nhún mấy cái, nàng vừa định đi ngủ lại nhìn thấy Kỳ Ân cách đó không xa, trong đầu nảy ra một ý: “Bệ hạ không ngủ à?”

Nghe thấy nàng nói vậy, tay đang cầm bút lông của Kỳ Ân khựng lại, một vết mực rất dài xuất hiện trên tấu chương.

“Hả?”

Kỳ Ân ngẩng đầu.

“Ý của Mỹ nhân là muốn mời cô ngủ cùng?”

Ta không phải, ta không có, đừng có nói linh tinh.

“Đương nhiên cô không thể phụ lòng...”

“A, buồn ngủ quá, thϊếp buồn ngủ quá, thϊếp ngủ ngay bây giờ đây...”

Ngu Kiều vội vàng nhắm tịt mắt lại.

Mặc dù cách nhau một khoảng, Kỳ Ân cũng có thể nhìn thấy hàng lông mi đang run rẩy của nàng, hắn cứ nhìn như vậy một lúc lâu, lúc này bỗng nhiên hắn khẽ xuỳ một tiếng.