Trong nháy mắt, toàn bộ lông tóc trên người Ngu Kiều đều dựng hết lên.
Nữ chính còn ở bên cạnh mà, nhất định không phải vì cô, nhất định không phải, nhất định không phải!
Không nhìn thấy cô, không nhìn thấy cô, không nhìn thấy cô…
Nữ tử áo trắng bề ngoài trông ốm yếu nghiêm túc nhưng trong lòng không ngừng lẩm bẩm như lên dây cót.
Cho đến khi tiếng bước chân cách cô ngày càng gần, mùi máu tươi ban nãy chỉ quanh quẩn như có như không dần trở nên nồng đậm, một meme nổi tiếng hiện lên trong đầu Ngu Kiều.
Ngươi đừng qua đây! Kỳ Ân mặc đồ đen nhìn xoáy tóc nhỏ trên đỉnh đầu nữ tử đang quỳ nghiêm túc ngoan ngoãn bên dưới, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Bước chân nam nhân dừng lại.
Ngu Kiều nhìn đôi ủng chiến đấu trần bông màu đen trước mặt, khóe miệng giật giật.
What the Fuck!
Trong lòng cô “thân thiện” chào hỏi người ta.
Lại là một câu nghe chả hiểu gì…
Nhưng chắc chắn không phải lời tốt đẹp.
Kỳ Ân chậm rãi đưa tay về phía Ngu Kiều, nắm lấy cằm cô, chậm rãi nâng lên.
Trong lúc nhất thời Ngu Kiều thật sự có cảm giác như đang bị một động vật máu lạnh thân mềm nào đó quấn lấy, toàn thân không khống chế được rùng mình một cái.
Mà đáng ghét hơn những ngón tay thon dài mát lạnh của người nào đó vẫn đang không ngừng xoa cằm cô.
Một mặt là sợ hãi, mặt khác là phản ứng bản năng của chứng sợ hãi xã hội, Ngu Kiều chưa bao giờ cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình lại tăng lên từng chút một rõ ràng như vậy.
Trong chốc lát mặt cô đã đỏ bừng, nhưng dù vậy nam tử kia cũng không có ý định rút tay lại, ánh mắt yên lặng dừng trên mặt Ngu Kiều.
Cho đến khi mặt cô đỏ bừng đến mức không thể đỏ hơn được nữa thì người tới lại đột nhiên cúi xuống, giây tiếp theo một tiếng cười khẽ vang lên bên tai Ngu Kiều.
“Ha.”
“Ban nãy Cô vừa mới vào cửa đã thấy ngươi nhìn lén Cô, bây giờ Cô đến bên cạnh ngươi lại lộ ra thần thái tiểu nữ nhi như vậy… Chẳng lẽ ngươi, thích Cô?”
Giọng siêu trầm!
Báo cáo, ở đây có người phạm quy!
Rõ ràng biết cô là thanh khống*, phạm quy phạm quy rồi, trọng tài mau thổi còi đi!
*thanh khống: Mê, nghiện, bị thu hút bởi một chất giọng nào đó, có thể là giọng cao, thấp, trung hoặc trầm.
Ngu Kiều hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, môi mấp máy, nhưng còn chưa kịp trả lời đã cảm thấy người trước mặt ban nãy chỉ thấy quá đẹp, khi đến gần lại phát hiện… càng nhìn càng vãi đạn!
Hóa ra thật sự có người có lông mi vừa dài vừa dày lại cong như vậy, trong mắt thực sự có sao luôn kìa.
Cũng không biết cô phải nỗ lực đến mức nào mới tránh được việc nhìn thẳng vào người đối diện.
Mạng nhỏ quan trọng, mạng nhỏ quan trọng hơn!
Ngu Kiều không ngừng nhủ thầm những lời này trong lòng, cảm giác được bàn tay đang nắm lấy cằm cô cuối cùng cũng rút lại, người kia đứng thẳng lên.
Thấy vậy, Ngu Kiều liều mạng đè nén con hươu đang chạy loạn trong lòng xuống, còn chưa kịp thở hết một hơi ra đã nghe thấy…
“Triệu Hữu, là nàng, đưa đi tắm rửa sạch sẽ, đêm nay, thị tẩm.”
Nói xong, nam tử liếc nhìn mỹ nhân áo trắng phía dưới, không quay đầu lại đi ra khỏi Hàm Hương điện.
Vẫn ổn, vẫn ổn, chỉ là thị tẩm thôi, không phải muốn cái mạng…
Cái gì cơ?
Thị tẩm!!!
Kỳ Ân vừa bước qua ngưỡng cửa cao đã nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng lòng kêu rên khó tin, khóe miệng hơi nhếch lên, ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh phía trên.
Hôm nay, thời tiết không tồi.