Ngu Kiều ỷ vào biết thân biết cốt truyện, biết sự chú ý của phản diện bạo quân Kỳ Ân lúc này nhất định đang đổ dồn vào nữ chính Yến Thanh, hoàn toàn không chú ý đến đám người làm phông nền nên lại lần nữa lén lút ngước mắt nhìn lên…
Giây tiếp theo, cô đối diện với một đôi mắt tựa như vì sao nửa đêm.
Trong khoảnh khắc không có sự chuẩn bị mà mắt chạm mắt, Ngu Kiều thậm chí còn hoài nghi trái tim mình có phải đã đình công nghỉ việc rồi hay không.
Lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, Ngu Kiều cụp mắt xuống.
Trên mặt không nhìn ra nhưng hormone tuyến thượng thận của cô lúc này đang tăng vọt, trái tim yếu đuối đang đập điên cuồng dữ dội trong l*иg ngực. Có thể nói khoảng khắc vừa rồi có thể so sánh với lúc xem phim kinh dị, bạn tưởng rằng phần đáng sợ nhất đã đi qua nhưng sau đó bạn mở mắt lại vừa lúc đối mặt với tên trùm.
Siết chặt nắm tay, trong lòng Ngu Kiều đã nghĩ đến đủ thứ chuyện tào lao.
Không, không phải chứ, tại sao lại thế?
Vừa rồi cô bị dọa thiếu chút nữa tim ngừng đập luôn đấy được chưa?
Còn nữa, chuyện gì đang xảy ra với nam phụ phản diện này vậy?
Không phải lúc này nên tập trung vào nữ chính sao, cảm thấy nàng ấy thật đặc biệt, thật khiêm tốn, không giống đám người dung chi tục phấn kia sao? Nhìn cô để làm cái gì?
Nhìn thì nhìn đi, việc gì phải chọn đúng lúc cô nhìn thì lại nhìn qua? Không biết hù người cũng có thể hù chết người hay sao?
Trong lòng Ngu Kiều thẹn quá hóa giận hét lớn.
Sau khi hét xong, Ngu Kiều lại lần nữa nhớ lại hình ảnh kinh hoàng vừa rồi, cô vẫn không hiểu tại sao nhân vật phản diện trong phim từ trước đến nay không thèm làm màu trước mặt cô, thậm chí chỉ một chút nữa thôi sẽ gϊếŧ chết cô lại muốn nhìn cô? Tại sao?
Trong đầu Ngu Kiều hỗn loạn, trong lòng lại càng ngày càng bất an.
Không vì lý do nào khác, cô sợ chết.
Vị này cho dù ở trong sử sách hay trong phim truyền hình đều không phải là người dễ đối phó, hơn nữa còn là người đứng đầu trong số các Hoàng đế áp đặt các hình phạt kinh khủng nhất, chém tay chặt chân, thắp đèn trời*, lột da nhét rơm**, mỗi một khổ hình đều “tỏa sáng rực rỡ” trong tay hắn.
*thắp đèn trời là hình thức tra tấn cổ xưa, phạm nhân bị lột trần, quấn vải lanh và ngâm trong thùng dầu, khi màn đêm buông xuống, bị trói từ đầu đến chân vào một cột gỗ cao rồi châm lửa đốt thành đèn.
** lột da nhét rơm: lột sạch da người, nhét đầy rơm vào để làm bù nhìn, treo lên trưng bày trước công chức.
Không có hào quang nữ chính, cô rất sợ hãi…
Hơn nữa ban nãy cô đã làm gì mà lại thu hút được sự chú ý của ông chủ lớn này vậy?
Trong khi Ngu Kiều đang suy đi nghĩ lại từng hành động lời nói của mình từ khi Kỳ Ân xuất hiện có vấn đề ở chỗ nào thì thái giám mặc đồ trắng đứng khom người bên cạnh nam tử áo đen lại thấy từ sau khi chủ tử nhà mình ngồi xuống thì không có động tĩnh gì nữa, gã hơi dừng một chút, sau đó mờ mịt nghiêng đầu nhìn Kỳ Ân đang ngồi trên ghế rồng.
Gã ta ngạc nhiên phát hiện bệ hạ nhà mình từ trước đến nay không có hứng thú với nữ sắc lúc này lại đang nhìn chằm chằm một nữ tử nào đó quỳ bên dưới.
Tuy vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường lệ nhưng thái giám ông đây là ai cơ chứ, nghe thấy tiếng xương ngón tay trắng bệch của Kỳ Ân gõ nhẹ vào tay vịn bằng vàng là gã cũng đủ biết nhất định hắn đang nổi lên hứng thú.
Nghĩ đến đây, thái giám theo bản năng nhìn theo xuống phía dưới, lại chỉ thấy một nữ tử áo trắng cung kính quỳ xuống, mái tóc đen dài xõa xuống, bởi vì cúi đầu nên không nhìn rõ trông như thế nào, nhưng chỉ cần nhìn dáng người kia cũng biết tuyệt đối không tầm thường.
Chỉ liếc nhìn một cái tiểu thái giám đã lập tức thu hồi ánh mắt, tiếp tục tư thế cúi đầu trước đó, trong lòng không đưa ra bất kỳ đánh giá nào.
Đây là thói quen đã tự động hình thành kể từ khi gã đi theo bệ hạ nửa năm nay.
Gã không biết làm như vậy có đúng hay không, nhưng cặp mắt đặc biệt của bệ hạ khiến cho gã có một cảm giác rất quái dị, giống như ngài chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tận đáy lòng ngươi, trong lòng ngươi nghĩ cái gì ngài đều biết rõ.
Cảm giác đáng sợ không thể giải thích đó khiến thái giám trước mặt Kỳ Ân phải thường xuyên cẩn trọng từ lời nói đến hành động, ngay cả trong nội tâm cũng vậy.
Dù sao trước gã đã có khoảng năm vị nội thị chết, thậm chí trong đó còn có tổng quản đại nhân đã từng hậu hạ ba đời Hoàng đế Bắc Tần, không ai biết được bọn họ đã đắc tội bệ hạ như thế nào.
Chính vì sự thận trọng của mình mà gã đã trở thành người phục vụ lâu nhất bên cạnh vị bệ hạ không thể hiện vui giận ra mặt này.
Trái ngược với thái giám bình tĩnh cẩn trọng kia thì Ngu Kiều lúc này đang quỳ bên dưới có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt lạnh lùng kia vẫn đang dừng trên người mình, trong lúc nhất thời cô cảm thấy như bị kim chích sau lưng, như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, cổ họng bị mắc kẹt, trên người không có chỗ nào được thoải mái.
Sao cứ nhìn cô vậy trời? Cô có vấn đề ở đâu à?
Không thể ngó một cái à? Chẳng lẽ ông chủ lớn này là những nữ nhân che mặt trong phim võ hiệp à? Là kiểu người không cẩn thận liếc nhìn một cái là phải phụ trách cả đời à?
Đúng lúc này, các đốt ngón tay của vị Hoàng đế áo đen đang gõ lên tay vịn đột ngột dừng lại, tiếng vải quần áo cọ xát, nam nhân bước từng bước một đi xuống…