Hoa Xướng Vãn nói xong thì quay người muốn đi, bộ dáng lúc này so với lúc ở trong tiệm cầm đồ cũng không khác lắm, đó là lấy lui làm tiến, cũng sẽ làm người nghe mắc câu. Dù sao con ngựa này bây giờ không bán cho nàng thì có lẽ cũng không bán được nữa.
"Hả, ngài chớ đi, giá tiền dễ thương lượng, năm trăm lượng không được thì bốn trăm lượng, thế nào? Giá tiền này thật sự đã rất thấp rồi, con ngựa này nhìn không có tinh thần, nhưng tìm bác sỹ thú y đến trị thì có lẽ sẽ tốt lên, hay là có thể giữ lại lai giống, tuyệt đối sẽ không phí đâu..." Tiểu nhị kiên nhẫn khuyên lơn, vẻ mặt đau lòng.
"Năm mươi lượng, bán thì bán, không bán coi như bỏ." Hoa Xướng Vãn duỗi ra năm đầu ngón tay, giọng nói vô cùng khẳng định.
"... A, cái này thì lại quá tiện nghi rồi, đến cả đồ ăn cho ngựa cũng không có giá tiền này. Ngài cần phải biết rằng bọn ta mang con ngựa này từ ngàn dặm xa xôi vận chuyển tới nơi này, đã hao tốn rất nhiều thứ... Ai nha, ngài chớ đi, giá tiền dễ thương lượng, hay là ngài nhìn lại xem, hai trăm lượng thì thế nào? Ôi ôi, năm mươi lượng thì năm mươi lượng, ta bán, khách quan dừng bước đi!"
Năm mươi lượng, Hoa Xướng Vãn ở trong thế giới nàng mới giá lâm tới, mười phần hào sảng mua cho mình tài sản riêng đầu tiên là một con hắc mã sắp chết.
Hoa Xướng Vãn dắt ngựa định rời khỏi, nhưng con ngựa lại có chút không cam lòng vung vẩy đầu. Nhân viên phục vụ cũng có chút bất đắc dĩ, hiển nhiên là hiểu rõ tính cách con ngựa này, bèn cố gắng dùng sức túm, lại bị Hoa Xướng Vãn phất phất tay đuổi đi.
Hoa Xướng Vãn đi đến trước ngựa, nhìn vào mắt con hắc mã, hắc mã bị nhìn hình như rất mất tự nhiên, càng thêm bất an và nóng nảy, đạp loạn bốn phía xung quanh. Lúc này, Hoa Xướng Vãn mới mở miệng nói: "Ngoan ngoãn theo ta đi, có lẽ còn có thể cứu ngươi một mạng, ở lại chỗ này chính là chờ chết."
Có lẽ nó thật sự là hậu duệ của thần mã, con ngựa này đúng là có chút thông minh. Nghe lời này, nó liền nghiêng đầu như là suy nghĩ nhìn Hoa Xướng Vãn một hồi lâu, sau đó liền mặc cho Hoa Xướng Vãn kéo dây cương. Nhân viên phục vụ cùng đi theo nhìn ở một bên tấm tắc lấy làm lạ, đúng là thần mã thông linh.
Dẫn ngựa đi tìm một nơi tương đối vắng vẻ, Hoa Xướng Vãn liền lấy ra linh thủy từ bên trong không gian đút cho hắc mã uống, con ngựa tựa hồ có chút bất an, Hoa Xướng Vãn sờ lên đầu của nó, trấn an nói: "Uống đi, uống xong bệnh sẽ khỏi, về sau ta sẽ thiện đãi ngươi."
Kỳ thật con ngựa này nghe không hiểu nhiều, nhưng lại rất ngoan ngoãn uống nước. Đó là một bát nước lớn, con ngựa uống rất nhanh, mà uống càng nhiều thì tinh thần dường như cũng càng tốt hơn. Hoa Xướng Vãn hài lòng gật đầu một cái, sở dĩ nàng mua còn hắc mã ốm yếu này cũng là bởi vì nàng có linh thủy, chỉ cần không phải tình huống quá nghiêm trọng thì linh thủy sẽ có thể chữa trị cho nó.
"Ngoan, ta đặt tên cho ngươi nhé, tiểu Hắc thì sao? Rất là dễ nhớ." Dắt ngựa, Hoa Xướng Vãn vừa đi vừa trêu ngọc con ngựa.
Con ngựa cùng đi theo, cũng không biết có phải trùng hợp hay không mà lúc này cũng phì mũi ra một hơi, dường như không hài lòng lắm.
"Thế nào, không thích à? Vậy thay cái khác, gọi là Đại Hắc?" Hoa Xướng Vãn tiếp tục đùa, đối với động vật dường như còn kiên nhẫn hơn so với người.
"..." Đến cả con ngựa cũng không còn gì để nói.
"Cái này cũng không thích à, vậy tên là Thiên Mặc đi, lần này kiểu gì cũng phải thích thôi..."
Hoa Xướng Vãn dắt ngựa nhàn nhã đi trên đường cái, vừa lầm bầm lầu bầu cái tên mới đặt cho con ngựa, vừa bắt đầu đánh giá cảnh vật chung quanh. Lầu các thành trì cổ kính, cuộc sống thanh thản, mặc dù hơi có khác biệt so với trong tưởng tượng thì cũng có vô số chỗ tương tự, cho nàng một cảm giác vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc.
Hoa Xướng Vãn đi trên con đường này, là nam khu của Thanh Vân huyện thành, cũng là một đường phố thương nghiệp tương đối náo nhiệt. Trên đường phố, rất nhiều tiểu thương đều tụ tập, bán đủ loại đồ chơi, đủ loại đồ ăn uống, hơn nữa hai bên đường còn có đủ loại cửa hàng, bán vàng bạc châu báu, bán ăn mặc linh kiện, bán tạp hoá hàng ngày, tửu lâu trà tứ, cũng coi như là chim sẻ tuy nhỏ nhưnng ngũ tạng đều đủ.
Hoa Xướng Vãn đi dạo một vòng, cũng mua một vòng, trong tay có tiền nên ra tay cũng rất lớn. Bắt đầu từ cửa hàng tạp hóa, củi gạo dầu muối dấm trà, thật sự là thấy cái gì thì sẽ mua cái đó.
Dù sao cũng có không gian, đồ vật quá nhiều trực tiếp tìm một chỗ bí ẩn bỏ vào đó, một bên để một bên mua, cuối cùng còn mua nửa con heo, vơ vét hết một gian cửa hiệu may mặc. Vốn chuẩn bị mua cho mình quần áo, nhưng nhìn thấy nam trang lại tiện thể lấy cho Hứa Nam Nghị mấy bộ, cũng không biết nam nhân kia có tỉnh hay không, có thể nghĩ đến mình hay không.
Hiếm khi nào mới gặp nhau có nửa ngày mà Hoa Xướng Vãn đã đặt một nam nhân ở trong lòng, thỉnh thoảng lại nghĩ đến nam nhân kia, đây là chuyện trước kia chưa hề phát sinh qua, chỉ là bản thân nàng không nhận thức được điểm này.
Sắc trời dần dần tối muộn, mặc dù vẫn muốn mua đồ vật nhưng thời gian có hạn, Hoa Xướng Vãn đành chuẩn bị đi về. Nam nhân kia còn đang ở nhà chờ, nàng không quay về, có lẽ đến cả cơm tối hắn cũng sẽ không ăn.
Bởi vì uống linh thủy mà còn hắc mã nhìn đã tốt hơn nhiều, Hoa Xướng Vãn thử cưỡi lên, hắc mã liền vững vàng chạy, một đường chạy vội về tới Nam Sơn thôn. Lúc đi bộ dùng gần nửa canh giờ, bây giờ cưỡi ngựa trở về chỉ hơn một phút, rất là thuận tiện.
Mà ở chỗ cửa thôn, Hoa Xướng Vãn còn thấy được một cỗ xe bò mở mui, phía trên có năm sáu đại nương, trên tay mỗi người đều bưng mấy gói nhỏ, giống như là đi chợ về.
Hoa Xướng Vãn mã tốc rất nhanh, chỉ là tiện thể nhìn thoáng qua, bộ dáng những người kia có chút quen thuộc, hẳn là người trong thôn. Thế nhưng một số người nhìn thấy Hoa Xướng Vãn lại không có bình tĩnh như vậy.
"A, người vừa mới qua... Nhìn rất quen mắt, sao lại giống Tam nha đầu của Hoa gia thế nhỉ à?" Một đại nương trên xe bò vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói, con mắt còn chăm chú nhìn bóng lưng đi xa của Hoa Xướng Vãn, ánh mắt có chút ngạc nhiên.
"Không thể nào, Tam nha đầu ở Hoa gia là dạng người gì bà còn không biết sao, sao có thể cưỡi ngựa được, tuyệt đối không thể nào. Bị ngựa cưỡi còn tạm được, nhất định là bà hoa mắt rồi." Một vị đại nương khác lắc đầu cực kì khẳng định nói, trên mặt cũng là vẻ không tin.
"Thế nhưng ta nhìn rất giống đó, nàng ta còn nhìn ta một cái mà, vóc dáng rõ ràng chính là nha đầu Hoa gia mà. Chỉ là, sao nàng biết cưỡi ngựa, ngựa từ đâu tới? Nha đầu này không phải lại làm chuyện xấu đấy chứ?"
"Dù thế nào cũng không phải trộm đâu? Vậy thì không ổn rồi..."
"Nói không chừng là trộm đó, nha đầu kia cái gì cũng dám làm, trộm con ngựa thì tính là gì..."
Mấy vị đại nương trên xe bò nhiệt liệt thảo luận, không khó nghe ra sự khinh bỉ trong đó dành cho Hoa Xướng Vãn, đủ để thấy phẩm hạnh Hoa Xướng Vãn trước kia xấu xí đến độ nào, đến cả thôn dân cũng ấn tượng không nhỏ.
Khi Hoa Xướng Vãn về đến nhà, xa xa đã thấy phía trên cái phòng đất hơi tồi tàn kia là khói bếp lượn lờ, hẳn là có người đang nấu cơm.
Hoa Xướng Vãn dừng lại một chút, trong tay và trên lưng ngựa lập tức xuất hiện mấy cái bao, trong đó bao gồm hai bộ chăn mền và mấy món quần áo, còn gạo dầu muối dấm và một khối thịt heo, đồ vật cần thiết đều đã đem ra.
Cửa ở nông thôn phần lớn không khóa, Hoa Xướng Vãn trực tiếp mở cửa tiến vào viện tử, vừa hay nhìn thấy Hứa Nam Nghị ra đón. Hứa Nam Nghị nghe được tiếng vó ngựa mới ra ngoài, đã thấy Hoa Xướng Vãn hai tay mang theo đồ vật từ trên ngựa trở lại, lập tức liền nhìn nàng với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Người này học cưỡi ngựa lúc nào vậy? Hơn nữa những vật kia là lấy được từ nơi nào? Sau khi kinh ngạc, trong lòng Hứa Nam Nghị cũng tràn đầy ngờ vực, nhưng lập tức lại nghĩ đến kim khuyên tai mình cho Hoa Xướng Vãn, chắc là người này dùng khuyên tai để đi mua đồ.
Còn nói sẽ sửa chữa phòng ốc, hiện tại lại phung phí tiền, phòng ốc có lẽ không sửa được nữa, nhưng mà cho dù có khuyên tai thì có lẽ cũng không đủ để mua con ngựa này chứ nhỉ?
Hứa Nam Nghị ngờ vực nặng nề, nhưng có ngờ vực hắn cũng không hỏi ra, chỉ là yên lặng đi qua, nhận lấy đồ vật trong tay Hoa Xướng Vãn, giúp nàng cầm vào trong nhà.
"Ta đi đến huyện thành một chuyến, mua một vài thứ. Con ngựa này tên là Thiên Mặc, sau này sẽ là một thành viên trong nhà chúng ta." Hoa Xướng Vãn thật cảm thán tính ẩn nhẫn của nam nhân này, nàng không tin trong lòng nam nhân này không ngờ vực, nhưng nếu không hỏi, nàng cũng không muốn giải thích thêm gì.
Nhưng mà bàn giao đơn giản nhất vẫn phải có, đây cũng là một biểu hiện tôn trọng nàng dành cho Hứa Nam Nghị.
"... Ừ, ta sẽ chiếu cố nó thật tốt." Hứa Nam Nghị nhìn về phía con hắc mã kia, trong đầu không ngừng muốn hỏi một câu, một thành viên trong nhà chúng ta... Nhà chúng ta là sao?