Hứa Nam Nghị ngủ thϊếp đi, trong phòng yên tĩnh. Đổi xong quần áo, Hoa Xướng Vãn cũng có chút nhàm chán, ngón tay thay phiên nhau ngọ nguậy, nhưng lại đột nhiên đứng lên đi về phía ngoài cửa. Đã nghĩ đến việc đi đến huyện thành thì hiện tại đi cũng được.
Từ Nam Sơn thôn đi đến Thanh Vân huyện cần hơn nửa canh giờ đi bộ, cũng chính là thời gian một giờ ở hiện đại. Hoa Xướng Vãn vốn muốn tìm một con ngựa thay cho đi bộ, thế nhưng cái người có thuật cưỡi ngựa cao thủ là nàng lại ở trong cái thôn mà đến cả một con ngựa cũng không có, chỉ có một chuyến xe bò đi đến huyện thành, mà còn là sáng sớm mới đi. Nàng bây giờ muốn đi thì cũng chỉ có thể đi bộ.
Đi đến cửa thôn, đường đất mênh mông, Hoa Xướng Vãn đi gần nửa canh giờ, so với người bình thường cũng nhanh hơn một chút, nhưng cũng đi đến mức đầu đầy mồ hôi.
Điều này khiến nàng cảm thấy rất không hài lòng với thân thể này, nếu như là nàng trước kia, chớ có nói là nửa canh giờ, dù đi hết cả buổi, nàng cũng hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì. Bởi vậy mới có thể thấy được trước mắt có một nhiệm vụ mà nàng cần thực hiện, đó chính là rèn luyện thân thể rồi cải thiện thể chất.
Làm lính đặc chủng xuất ngũ, Hoa Xướng Vãn đương nhiên có một bộ phương thức rèn luyện riêng để cải thiện thể chất, có phương pháp khoa học, cũng có một phương pháp không quá khoa học. Cái trước không đề cập tới, cái sau chính là linh thủy, tổng thể mà nói thì cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Thanh Vân huyện, nhìn huyện thành trước mặt, một chút ký ức mơ mơ hồ hồ cũng càng ngày càng rõ ràng, vừa lạ lẫm lại quen thuộc. Tìm đến con đường trong trí nhớ, rồi quan sát điều kiện huyện thành, nàng lập tức tìm được hiệu cầm đồ lớn nhất trong huyện thành——hiệu cầm đồ Tấn An
Vật tư bên trong không gian của Hoa Xướng Vãn có rất nhiều, các loại vật phẩm hàng ngày, vật tư thám hiểm thiết yếu, còn có rất nhiều đồ ăn, dàn trải đầy một gian kho hàng lớn. Chỉ là đồ có thể lấy ra cầm cố trong đó phải cần tuyển chọn tỉ mỉ một phen, mà cuối cùng, Hoa Xướng Vãn đã lựa chọn một cái đèn pin năng lượng mặt trời.
"Khách quan muốn cầm cố vật này sao? Có thể giới thiệu một chút hay không?" Trong tiệm cầm đồ, lão sư phó hiệu cầm đồ nghiên cứu hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ, hiếu kỳ dò hỏi.
"Đây là một đồ vật Tây Dương, giống như là một ngọn đèn di động, nhưng mà không cần dầu thắp. Từ chỗ tay cầm này, ấn xuống dưới thì đèn sẽ sáng lên..." Hoa Xướng Vãn rất cẩn thận giảng giải một phen, muốn bán với giá cao thì cũng nên làm cho đối phương hiểu rõ giá trị ở trong đó.
Ở thế giới này, ngoài Đại Nhã vương triều còn có một quốc gia khác, mà Hoa Xướng Vãn vừa nhắc tới, đó là Tây Dương nằm ở phía bên kia biển. Hai nước mặc dù cách nhau một đại hải bao la, nhưng vẫn thỉnh thoảng cũng sẽ buôn bán qua lại, trong trí nhớ nguyên chủ nhân thân thể này cũng có ấn tượng nên đã bị Hoa Xướng Vãn lúc này lấy ra để mượn.
Lão sư phó nghe vậy thì hai mắt sáng lên, hiển nhiên là cảm thấy cực kì hứng thú. Nhưng là lão sư phó có kinh nghiệm, đương nhiên là phải cố gắng khống chế nét mặt, nghe xong ông ta chỉ ra vẻ trầm ngâm một chút rồi mới nói: "Thứ này nhìn khá mới lạ, nhưng có mới lạ thì cũng chỉ là một món đồ chơi nhỏ chiếu sáng mà thôi, cho ngươi hai mươi lượng."
"Hai mươi lượng vàng? Hình như hơi ít." Ở Đại Nhã vương triều, một lượng vàng tương đương với mười lượng bạc, nếu như là hai trăm lượng bạc thì cũng có miễn cưỡng nói ra được, nhưng mà lão sư phó này lại chi có hai mươi lượng, hiển nhiên là bạc mà không phải vàng. Bây giờ thấy Hoa Xướng Vãn biết rõ còn cố hỏi một câu, lão sư phó có hơi xấu hổ.
"Khách quan nói giỡn rồi, ta đây chỉ là tiểu điếm, cũng là dùng ngân lượng mà kết toán, nào dám ra giá cao như thế." Lão sư phó cũng là một lão giang hồ, lập tức đối chấp với Hoa Xướng Vãn.
"Vậy là nói giỡn hả? Thế thì không đùa nữa, tiểu điếm không chứa nổi Đại Phật, ta cũng có thể thay cửa hàng lớn khác." Kỳ thật, Hoa Xướng Vãn cũng không thích cùng người khác khua môi múa mép đấu khẩu với nhau, nói chưa được hai câu thì đã dùng tới ngữ khí uy hϊếp.
"Khách quan có chút nóng nảy rồi, tiểu điếm mặc dù không lớn, nhưng cũng không phải là nơi mà cửa hàng bình thường có thể so sánh được..." Lão sư phó còn muốn ra giá, nhưng lời còn chưa nói hết đã bị Hoa Xướng Vãn ngắt lời.
"Năm trăm lượng, chắc giá, nếu không nhận ta sẽ chuyển sang nơi khác." Kỳ thật năm trăm lượng đã là giá thấp rồi, vật hiếm thì quý, trên thế giới chỉ có duy nhất một vật, hơn nữa còn có giá trị thực dụng rất cao. Năm ngàn lượng đã là thiệt thòi, chỉ là nàng hiện tại không muốn so đo nhiều như vậy, hoặc nói đúng hơn là tạm thời không muốn gây nên chú ý lớn quá.
"Năm trăm lượng, vậy có hơi nhiều, ngươi…cái này..." Lão sư phó do do dự dự nói.
"Đã như vậy thì tại hạ liền cáo từ!" Không đợi lão sư phó nói dứt lời, Hoa Xướng Vãn đã quay người muốn đi.
"Khoan khoan khoan khoan, được, năm trăm lượng, Tấn An bọn ta nhận. Chỉ là phải cầm luôn, không thể chuộc về!" Hàng tốt không lo bán, ánh mắt lão sư phó đương nhiên là không kém. Giá trị của thứ này mà mua lại với giá năm trăm lượng tuyệt đối là đáng giá.
"Thành giao!"
Năm trăm lượng, Hoa Xướng Vãn đã có ba trăm lượng ngân phiếu cộng thêm hai trăm lượng hiện ngân. Bạc quá nặng, nàng bèn lén lút cất vào bên trong không gian, ra khỏi hiệu cầm đồ, nàng nghĩ nghĩ, liền đi thẳng lên trên ngựa.
Bởi vì đây chỉ là một huyện thành nhỏ nên chỗ bán ngựa có quy mô không phải rất lớn, khách hàng cũng không có mấy người. Nàng vừa đi vào, nhân viên phục vụ liền tiến lên đón, vô cùng nhiệt tình dò hỏi: "Chào khách quan, ngài muốn mua ngựa sao, để tiểu nhân giúp ngài giới thiệu một chút?"
"Mang ta đi xem thử." Chọn con ngựa thay đi bộ, dù sao cũng thuận tiện hơn, hơn nữa chuyến này trở về cũng phải mang theo nhiều vài thứ, có con ngựa cũng dễ yểm hộ.
Quy mô tiệm ngựa khá nhỏ, cái gọi là chọn ngựa cũng chỉ là trong mười mấy con ngựa chọn một con. Hoa Xướng Vãn nhìn từng con một, đều không hài lòng lắm. Mặc dù nàng vốn là người hiện đại, nhưng cũng là một người có chút yêu ngựa, thuật cưỡi ngựa vô cùng tốt, đối với chất lượng ngựa cũng bắt bẻ một chút.
"Khách quan coi trọng con nào không, đây đều là ngựa tốt nhất của bản huyện." Nhân viên phục vụ lấy lòng cười cười, ánh mắt khẽ đánh giá Hoa Xướng Vãn. Mặc dù người này ăn mặc có vẻ đơn sơ, nhưng lại cho người ta thấy khí thế không hề tầm thường.
Ánh mắt Hoa Xướng Vãn quét quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trước một con ngựa ô ở trong góc. Từ thân ngựa có thể thấy được, con ngựa này vốn dĩ cực kì to con, chỉ là bây giờ lại gầy như que củi, hơn nữa màu lông còn xám xịt, cả con ngựa cũng mặt ủ mày chau không có tinh thần, không cần hỏi cũng biết là đã xảy ra vấn đề.
"Con hắc mã này bán thế nào?" Hoa Xướng Vãn đi đến trước con hắc mã, cảm thấy hứng thú mà hỏi.
Nhân viên phục vụ nghe nói như thế, con mắt chớp chớp, sau khi kinh ngạc thì chính là kinh ngạc vui mừng, cộng thêm một chút xảo trá, nhiệt tình mà nói: "Ánh mắt khách quan quả nhiên không sai, con hắc mã này là trấn điếm chi bảo của bọn ta. Nghe nói nó có huyết mạch của thần Mã Thiên Tuấn ngày đi nghìn dặm không đáng kể, vừa mới vận tới đây không lâu thì đã có mấy vị khách nhân nghe ngóng."
Con ngựa này trong truyền thuyết là một con ngựa có huyết mạch của thần Mã Thiên Tuấn, cũng đúng là vừa mới vận tới đây không lâu, thậm chí còn có không ít người hỏi đến giá tiền của nó.
Nhưng mà mỗi lần nhìn thấy con ngựa này mặt ủ mày chau thì bọn họ đều từ bỏ, bởi vì dáng vẻ của ngựa không chỉ riêng là do không quen khí hậu, mà người hiểu ngựa đều cảm thấy, con ngựa này có lẽ sẽ sống được quá lâu.
"Nhiều người hỏi như vậy, nhưng không ai mua, nguyên nhân gì ngươi cũng phải rõ ràng. Nói thực giá cả đi, quá đắt thì không cần nói." Hoa Xướng Vãn dùng ngữ khí lạnh nhạt, nghe như là không quá để ý, cảm giác khá là tùy tiện.
Nhân viên phục vụ lập tức liền có chút sốt ruột, cũng không kềm được nữa, vội vàng nói ra: "Khách quan đừng như vậy, tiểu nhân không có nói dối, con ngựa này thật sự có huyết mạch của thần Mã Thiên Tuấn, hơn nữa..."
"Nói thẳng giá cả, đừng nói nhảm." Cái gì mà huyết mạch chứ, quan trọng nhất là rốt cuộc có thể sống sót hay không!
"Năm trăm lượng! Vốn dĩ năm ngàn lượng bọn ta cũng không bán, mỗi khi có đại đông gia đến đây thì đều bỏ ra hơn vạn lượng bạc, hiện tại bán với giá tiền này, tuyệt đối là được hời, khách quan xem thế nào?" Nhân viên phục vụ cũng không nhiều lời, trực tiếp mở giá, chỉ là giá tiền này đã làm cho Hoa Xướng Vãn nhíu mà. Đắt có lẽ là không đắt, nhưng nàng không có nhiều tiền như vậy, hơn nữa đó là giá cả vốn dĩ của nó cũng không phải giá cả hiện tại.
"Năm trăm lượng để lại cho chính ngươi đi, đủ cho nó an táng đấy." Thật sự mà nói thì lời nói này của Hoa Xướng Vãn nghe khá là ác miệng, nhưng mà cũng là ăn ngay nói thật mà thôi.
Con ngựa này hiện tại như vậy, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì có lẽ cũng không sống được bao lâu.