Thế Hôn

Chương 17: Uống say

Thư phòng nằm ngay Tây Thứ gian(*), Thẩm Dao tới án thư ngày thường luyện chữ, đem một xấp bản thảo vụn vặt kia ra, lựa trái chọn phải cũng không tìm được một tờ hài lòng. Chắc là Tạ Khâm không chờ nổi, lúc này người cũng vòng sau kệ bác cổ đi vào.

(*)西次间 - Tây Thứ gian: gian cận cuối ở hướng Tây

Thư phòng không hề nhỏ, phía trước là kệ bác cổ, phía sau là mấy dãy giá sách, ở giữa có một chiếc bàn dài bằng gỗ tử đàn, bên dưới còn đặt một cái ghế nằm, mùa hè mệt mỏi thì có thể nằm ở đây nghỉ ngơi một lát.

Bốn phía đều treo thư pháp và bản chữ mẫu, trong phòng tràn ngập mùi mực.

Thẩm Dao bĩu bĩu môi đặt xấp giấy tuyên kia lên bàn, “Nè, đều ở đây cả.”

Tạ Khâm thuận theo hướng tay nàng chỉ liếc nhìn về phía bàn, tay cầm một xấp giấy tuyên kia, từng tờ từng tờ, cẩn thận tỉ mỉ xem qua.

Thẩm Dao thấy hắn cẩn thận như vậy, chút miễn cưỡng trong lòng bị thay thế bằng sự chột dạ cùng áy náy, thời gian một tách trà trôi qua, Tạ Khâm cuối cùng cũng xem xong, sau đó chỉ chỉ ghế bành,

“Nàng ngồi đi.”

Thẩm Dao theo lời vòng qua ngồi xuống ghế bành, thân hình cao lớn rắn rỏi của hắn cúi xuống, không khí quanh người tự dưng trở nên loãng hơn, Thẩm Dao bất giác có chút căng thẳng, thân eo căng cứng luôn không dám cử động.

Tạ Khâm hoàn toàn chưa nhận ra, chỉ vào giấy tuyên nghiêm túc nói,

“Thoạt nhìn nét chữ trông rất đẹp, nhưng khi xem xét kỹ hơn, lực mỗi nét không đồng đều, kỹ năng cơ bản cũng không tốt.”

Thẩm Dao nghe vậy, lông mày ủ rũ, lẩm bẩm nói, “Biết rồi ạ.”

Tạ Khâm liếc nhìn đôi má phồng lên của nàng, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Có điều, tổng thể mà nói thì ngay ngắn văn nhã, có thể thấy mắt ngay tâm thẳng, có thể khống chế kích cỡ như nhau, còn không quá giới hạn, không hề dễ dàng, luyện tập mấy ngày nay, hình thức thì giống nhưng tinh thần lại không, là cớ vì sao? Nàng không thích hợp luyện tập chữ của ta.”

Tạ Khâm cực ít khi một hơi nói nhiều lời như vậy, cũng coi như lao tâm khổ tứ.

Thẩm Dao ngơ ngác lắng nghe, từ từ tỉnh táo lại, chậm rãi lấy lại tinh thần, “Nghe ý của Hầu gia, tôi viết cũng không tệ lắm? Chỉ là đi không đúng đường.”

Tạ Khâm mặt không đổi sắc, “Phải.”

Đây chính là lời chưa bao giờ có, Thẩm Dao nghi hoặc nhìn chằm chằm Tạ Khâm, Tạ Khâm người này làm việc cẩn thận tỉ mỉ, không thể nào qua loa với nàng, chẳng lẽ nàng thật sự có điểm tích cực.

Trong lòng dâng lên một tia tự tin, ý cười chậm rãi tràn ra từ trong đôi mắt hạnh như hình trăng lưỡi liềm, ngước mắt nhìn hắn, nghiêng đầu hỏi, “Ngài không phải dỗ tôi đấy chứ?”

Khóe môi nàng cũng cong cong theo, đáy mắt chứa mấy phần giảo hoạt.

Tạ Khâm từ trên cao nhìn xuống mà nhìn nàng, nắm bắt không bỏ sót một tấc thần thái nào của nàng, ánh mắt dừng ở hai gò má của nàng một lúc, rồi ngước mắt nhìn ra chỗ khác.

Vốn muốn nói hắn sẽ không dỗ dành người khác, sau đó lại nói, “Không có.”

Thẩm Dao thừa thế hỏi, “Vậy tôi thích hợp học mẫu chữ như thế nào?”

Tạ Khâm nhẹ nhàng đặt tay lên huyệt thái dương, trầm ngâm nói, “Để ta tìm thử.” Quay người lục lọi tìm kiếm ở hai dãy giá sách phía sau, đây là những cuốn sách mà Tạ Khâm căn dặn Lê ma ma dọn tới trước khi thành hôn, Tạ Khâm ước lượng những cuốn sách mà Thẩm Dao có thể đọc, phần lớn đều chọn cho nàng những tác phẩm kinh điển Nho giáo nhập môn, sách cổ, bản chữ mẫu, v.v., ma ma sắp xếp dựa theo danh sách hắn liệt kê lúc trước, Tạ Khâm rất nhanh đã tìm được bản dập mình muốn.

Đây là bức thư pháp của đại sư tiểu Khải(*) cực kỳ nổi tiếng ở triều đại trước.

(*)小楷 - Tiểu Khải: chữ Khải nhỏ viết tay

Kết cấu ngay ngắn, phong cách nhẹ nhàng, phù hợp với nữ tử.

“Nàng tập luyện theo bức chữ mẫu này, không quá nửa tháng ắt sẽ có thành quả.”

Cô nương đời này nhận được quá ít sự khích lệ, sau khi nghe được lời của hắn, cũng lấy hết can đảm nghiêm mặt nói,

“Được, chờ sau khi tôi luyện đẹp rồi sẽ cho ngài xem.”

Mấy ngày tiếp theo, Thẩm Dao luyện chữ, ghép cây không bỏ bê cái nào, trước đó nàng ghép cây mận cùng cây đào trong vườn kia, nàng cắt một nhánh ở gốc cây mận, ở chỗ vết cắt chẻ một đường, rồi lại cắt một nửa cành đào vót theo hình vết chẻ đó cắm vào, dùng dây buộc lại, với nửa cành còn lại, thì cắt cả cành bên dưới gốc cây lê cực nhỏ, sau đó buộc nhánh đào có mầm nhỏ lên.

Sau mấy ngày đi qua xem, màu sắc ở chỗ mối ghép kia vẫn còn nhạt, có dấu hiệu của sự sống.

*

Ngày 20 tháng 4, là tiểu thọ của Nhị nãi nãi Chu thị trong phủ, mọi người đều muốn làm tiệc mừng thọ cho nàng ấy, nhưng Chu thị từ chối không nhận,

“Trong nhà nhiều trưởng bối như vậy, đâu tới phiên ta làm tiệc thọ chứ? Các vị tẩu tẩu huynh muội nếu nể mặt ta, trong đêm tới viện của ta uống một chén rượu, ta nhất định sẽ chiêu đãi nồng hậu.”

Nhóm chị em dâu bất kể có so đo riêng tư gì, bình thường vẫn phải giữ thể diện, tranh nhau nhau phụ họa nói, “Được.”

Sau bữa ăn Nhị phu nhân hầu hạ Lão thái thái nghỉ trưa, nhắc tới hôm nay là sinh thần hai mươi sáu tuổi của Chu thị,

Lão thái thái cảm khái nói, “Thê tử của Hạo ca bình thường vất vả, chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ đều phải quản, thực sự là đã vất vả rồi, sinh nhật mỗi năm một lần, bất kể như thế nào cũng không thể lơ là con bé, người đâu, lấy một trăm lạng bạc tới, giao cho phòng bếp, cứ nói đêm nay bày tiệc ở Hà Phong Hiên, mọi người đều đến chúc thọ con bé.”

Lão thái thái đã lên tiếng, đầy tớ liền như con quay rời đi, nhóm vυ' già vây quanh Chu thị, ấn người xuống bàn dài ở Hà Phong Hiên, một lúc sau có mấy vị nãi nãi thái thái nghe tin chạy tới, mọi người chơi bài ở Hà Phong Hiên.

Hà Phong Hiên gần nước, gió mát không khí trong lành, cảnh sắc hợp lòng người.

Chốc lát sau, cữu nương (mợ) Chu gia mang theo nữ nhi nhi tử tới thăm hỏi, trên hiên bày ba bàn, nha đầṳ ѵú già đang hầu hạ ở ba tầng trong ba tầng ngoài, phô trương cực đại, Chu thị trông có vẻ sợ hãi,

“Được rồi, được rồi, ta không đánh nữa, các người chơi, ta đi đi mời lão tổ tông đến đã, để lão nhân gia người tới hưởng chút náo nhiệt.”

Chu thị người dù đi rồi, nhưng vẫn để lại đĩa nhỏ đựng bạc vụn, chỉ chỉ mặt bàn, ra hiệu tẩu tẩu nhà mẹ đẻ lên bàn, phu nhân Chu gia vốn chính là đến để kết giao, đương nhiên khách khí một chút liền đi lên thay.

Chu thị tới Diên Linh Đường, bọn nha hoàn đang hầu hạ lão nhân gia thay y phục mới, là một bộ bồi tử Phúc Thọ hai vạt cân đối màu xanh tím, đây chính là bộ mà Chu thị đã hiếu kính lão nhân gia cách đây không lâu, Lão thái thái thấy Chu thị tiến vào, phất phất tay ra hiệu hạ nhân lui ra, Chu thị cũng không nói hai lời đi lên cài nút thay bà, sau đó nghe thấy Lão thái thái thần thần bí bí căn dặn,

“Cháu đừng quan tâm chỗ ta, chờ lát nữa bất luận thế nào cũng phải đi mời Lục thẩm của cháu đến Hà Phong Hiên.”

“Con bé qua cửa cũng sắp hai tháng rồi, trên người vẫn chưa có chút tin tức gì, sợ vẫn là Lục thúc kia của cháu tính tình lạnh lùng, không ham mê chuyện phòng the, tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, sao nó có thể nhẫn tâm để con bé phòng không gối chiếc, tiểu cô nương ít nhiều cũng có chút buông bỏ, đêm nay các cháu có thể một mực rót rượu, ta định sẽ gọi Tạ Khâm tới đón con bé.”

Chu thị nghe vậy có chút sục sôi, cười nói theo, “Vẫn là lão tổ tông người có chủ ý, chỉ là sau này Lục thúc có trách xuống, người phải gánh vác thay cháu dâu đấy.”

“Yên tâm đi.”

Chu thị dẫn theo vυ' già đi về phía Cố Ngâm Đường của Lục phòng, trên đường ma ma bèn chua xót nói,

“Lão thái quân trên danh nghĩa là làm tiệc chúc thọ cho người, nói tới nói lui vẫn là nhớ mong vị kia.”

Chu thị không hề bất mãn, chỉ là khuôn mặt thanh tú thiếu đi mấy phần khéo đưa đẩy trước mặt người khác, chống hông không nhanh không chậm đi về phía trước,

“Được rồi, đừng có chỗ nào tốt cũng đều muốn chiếm, ai cũng phải hiểu được biết điều, Trưởng phòng thừa kế tước vị Quốc công, Tam phòng là thứ xuất không tranh không đoạt, Lục thúc là Thủ phụ đương triều phong quang vô cực(*), chỉ còn Nhị phòng của chúng ta bây giờ vẫn chưa có chỗ trông cậy, trên danh nghĩa là nắm việc bếp núc, nhưng bà cũng hiểu được, đây chẳng qua là công việc nhọc lòng mà chả nên công cán gì, sau lưng không biết bao nhiêu người hận chúng ta.”

(*)风光无极 - Phong quang vô cực: Vẻ vang/nở mày nở mặt tới cực điểm, không có điểm cuối

“Ta thì tính là cái gì? Có thể khiến Lão thái thái nhớ mong trong lòng? Có thể giữ khuôn phép làm tốt việc của mình, có được mấy phần thể diện đã không tệ rồi, cốt yếu chính là tỷ nhi ca nhi(*) của ta, nếu có thể có tiền đồ, đời này của ta liền kê cao gối ngủ.”

(*)Cách gọi con trai và con gái

Ma ma trông dáng vẻ như đã được thụ giáo.

Thẩm Dao cũng nghe nói hôm nay là tiểu thọ của Chu thị, dựa theo quà thọ lần trước Chu thị hiếu kính nàng, lại thêm một phần rồi buổi sáng liền sai Lê ma ma đưa qua rồi, không ngờ vừa mới ngủ trưa dậy, Chu thị cười tươi đi vào một hai phải lôi kéo nàng đến Hà Phong Hiên chơi bài.

Thẩm Dao không từ chối được, để Bích Vân ở lại chăm sóc giống cây ăn quả, dẫn theo nha hoàn Hạnh Nhi đi tới Hà Phong Hiên.

Nàng vừa lộ diện, mọi người đều tránh khỏi bàn bài một hai phải ấn nàng xuống chơi bài, lần trước Thẩm Dao chống lưng cho Tạ Văn Kinh, giành được sự ủng hộ của không ít nữ quyến Tạ gia, nhất là cô nương gia, chuyện của Tạ Văn Linh dù gì cũng không trở ngại gì đến Lục phòng, nhưng Thẩm Dao lại dám ra mặt, phần lòng dạ cùng khí phách này quả thực khiến người ta cảm phục.

Chạng vạng, yến tiếc chính bắt đầu, đám nam nhân ở thủy tạ ngăn cách bởi một bức tường, nữ quyến thì tụ tập ở bên trong hiên xưởng(*) rộng rãi, tiếng cười nói vui vẻ không ngừng, hết ly này tới ly khác rót vào, đẩy thế nào cũng không được, Thẩm Dao dần dần có chút say, ghé vào tay vịn của ghế bành khoát khoát tay,

“Không được rồi, ta không thể uống nữa, lỡ như… lỡ như phu quân trở về, nhất định sẽ chê ta cả người toàn mùi rượu.” Đầu óc nàng vẫn còn tồn tại mấy phần lý trí, biết đánh yểm trợ cho chính mình.

(*)敞轩 - Hiên xưởng: Mái hiên cao, mái không có cái gì che lấp, cho nên nhà cửa làm được sáng sủa

Lão thái thái mạnh mẽ sinh uy nói, “Nó dám? Ta nhất định sẽ lột da nó!”

Mọi người cười đến mức ngã trái ngã phải.

Lão thái thái cũng đã uống mấy ly, mãi đến khi kêu đau đầu, được ba nàng dâu dìu đưa về Diên Linh Đường.

Ánh trăng đổ xuống, mặt nước lấp lánh như ánh sáng mạ bạc.

Tạ Khâm nhận được lời truyền gọi của Lão thái thái, vội vã về phủ vào giờ Tuất ba khắc, về thư phòng vọt vào tắm rửa, thay một chiếc trực chuyết(*) rồi đến Hà Phong Hiên, tiếng cười xa xa bị sóng nước cuốn đi, giống như chương nhạc lượn lờ cuộn xoáy trong không trung, hắn gần như ngay lập tức bắt được giọng nói của Thẩm Dao.

(*)直裰 - Trực chuyết“Không thể không thể, không được không được……”

Hờn dỗi mang theo mấy phần say mèm.

Tạ Khâm nhíu mày, lo nàng lộ ra chân tướng, bước nhanh hơn.

Dọc theo con đường nhỏ gạch đá xanh nhanh chóng đến Hà Phong Hiên, trước tiên đến thủy tạ gặp mấy huynh trưởng, sau đó tới hiên xưởng ở cách vách.

Bên trong đều là nữ quyến, Tạ Khâm cũng không có đi vào, chỉ đánh mắt ra hiệu với vυ' già chờ hầu ở cửa, vυ' già lập tức đi vào thông báo, nào ngờ người đi ra chính là nha hoàn Hạnh Nhi, gương mặt nôn nóng đến mức đỏ bừng, cáo lỗi với hắn,

“Hầu gia, phu nhân say rồi, không chịu rời đi.

Bên trong quả nhiên truyền tới tiếng say khướt đập bàn của nàng,

“Không, ta không trở về, ta còn chưa ăn đủ cơ mà?”

“Sao nào, Tạ đại nhân trở về rồi à?”

“Hắn trở về rồi, thì ta càng không thể trở về!”

Bích Vân hầu hạ ở bên cạnh bị dọa đến mức muốn đi lên bịt miệng nàng lại.

Vừa nghe câu “Tạ đại nhân” mà trán của Tạ Khâm đã giật giật, người ra người vào hiên xưởng này, cũng không biết có gian tế của bên ngoài nào không, hắn không nói hai lời vén rèm đi vào, chỉ thấy nữ tử vẻ ngoài quyến rũ lan tràn kia đang nằm nửa tựa vào bàn dài, một thân một mình ngồi ở chủ vị, đang dùng sức lắc đầu.

Bích Vân nhắc nhở nàng, “Hầu gia tới rồi.”

“Thật sao?” Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, khuôn mắt tuấn tú quen thuộc dần dần phóng đại trong con ngươi, nàng ôm hai gò má thanh tú động lòng người hỏi,

“Tại đại nhân, lúc nào thì ngài đưa tôi về Nhạc Châu?”

Lời này vừa nói ra, nhóm nàng dâu ở hiên xưởng đều bị sốc, thẩm thẩm quả nhiên say lắm rồi, thậm chí còn nói năng bậy bạ nữa.

Tạ Khâm trong lòng như lửa đốt, khuôn mặt tuấn tú cực kỳ căng thẳng, lập tức bước tới ôm ngang đứa ngốc có gương mặt xinh đẹp ngọt ngào kia lên, rồi ấn vào trong lòng, che cái miệng nhỏ không yên phận kia lại, sải bước ra khỏi Hà Phong Hiên.