“Hải Bát Trân”(*) rực rỡ muôn màu, bao gồm bào ngư, hải sâm, vây cá mập, v.v… còn có tôm biển cùng cua hồ nặng cả cân, tổng cộng có năm sọt lớn, khiến Thẩm Dao nhìn mà trực tiếp nuốt nước miếng.
(*)海八珍 - Hải Bát Trân (tạm dịch: Tám loại hải sản quý giá) bao gồm: Xương cá, hải sâm, vây cá mập, bào ngư, bóng cá, sò điệp, môi cá nhám, trứng cá (Theo baidu)
Hôm qua đã hỏi hắn thích gì, hôm nay liền đưa nhiều đồ tốt tới như vậy.
Tạ Khâm thích ăn những thứ này?
Đúng thật là khẩu vị giống hệt với nàng mà.
Thẩm Dao lại tìm thấy điểm chung giữa hai phu thê.
Sáng sớm Tạ Khâm đưa đồ ăn tới, Thẩm Dao chỉ có thể cho rằng, hôm nay Tạ Khâm muốn ăn.
Thẩm Dao hỏi Bình Lăng, “Mấy phòng khác trong phủ có những thứ này không?”
Bình Lăng cung kính đứng ở ngoài góc cửa, cười theo, “Đây là gia sai bảo tiểu nhân đến bến sông thủy vận đích thân lựa chọn, trong phủ dĩ nhiên có, chỉ là không tốt bằng.”
Thẩm Dao đã rõ, “Vậy ngươi quay về nói với Hầu gia, bảo ngài ấy tối nay trở về dùng bữa.”
Bình Lăng lên tiếng đáp lại một cách rạng rỡ.
Nếu mấy phòng khách đã khống có, thì Thẩm Dao không thể đưa đến phòng bếp lớn nấu được, móc ra một lạng bạc từ trong phân lệ của Tạ Khâm và nàng, bảo Lê ma ma mời người vào phòng bếp nhỏ sau dãy nhà Cố Ngâm Đường nấu.
Tiền chi tiêu hằng tháng của Tạ gia vô cùng hậu hĩnh, giống như bối phận của nàng đây, một tháng có ba mươi lạng, bút mực giấy nghiên luôn luôn có sẵn, mỗi tháng sẽ đưa tới bốn bộ y phục, còn có vô số các loại giày và tất, y phục nàng có thể mặc, nhưng bạc tháng lại không thể động, phu phụ hai người tổng cộng có sáu mươi lạng bạc tháng, ngân khố mỗi tháng đều đưa vào tay nàng, Thẩm Dao ghi lại toàn bộ sổ sách của Tạ Khâm
Giống chi tiêu ngoài định mức như hôm nay, không thiếu được việc phải dùng một ít, nàng bảo Hạnh Nhi hạch toán.
Bữa trưa nàng chọn một con cá quế, một đĩa tôm phượng hoàng, còn có một phần cua biển xào lăn, cua biển tính hàn, lão nhân gia không ăn được, Thẩm Dao liền hiếu kính một bát cá quế đưa đến Diên Linh Đường của Lão thái thái.
Trong lòng Lão thái quân ngọt như bôi mật, “Hiếm khi con bé thể hiện lòng hiếu thảo, quả thật là càng ngày càng thông suốt rồi.”
Nhị phu nhân cùng con dâu Chu thị đang hầu hạ Lão thái thái dùng bữa trưa, nghe được lời này bà bà nàng dâu đưa mắt nhìn nhau, khẽ cười không nói, trong phủ nhiều nàng dâu như vậy, ngày nào mà không có người hiếu kính lão nhân gia cái ăn cái mặc, lão nhân gia tập mãi thành quen, cũng không để trong lòng, trái lại là Thẩm Dao, phàm là cho một quả táo thì lão phu nhân cũng sẽ hung hăng khen mấy câu.
Quả thật là đứa trẻ khóc sẽ có sữa ăn.
Cắn người miệng mềm(*), Thẩm Dao lần đầu tiên được ăn tôm cua ngon đến như vậy, hết sức đã nghiền, thầm nghĩ đến lòng tốt của Tạ Khâm, buổi chiều giờ Thân (khoảng 15h - 17h) liền đi nhìn chằm chằm phòng bếp nhỏ chuẩn bị bữa tối, Lê ma ma sợ một Thẩm Dao đầy nhiệt tình bị dập tắt, hiểu được Tạ Khâm thường ngày bận bịu không xác định được lúc về phủ, giờ Thân bèn đến tiền viện giục Bình Lăng,
“Bất luận thế nào cũng phải đích thân gặp Hầu gia, nhất định phải trở về dùng bữa.”
(*)吃人嘴短 còn một vế nữa là 拿人手短, câu hoàn chỉnh là 拿人手短, 吃人嘴短 (Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm): nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.
Nam nhân tự do phóng khoáng trên triều đường, chưa bao giờ sẽ vì một bữa cơm mà dừng dân, nhưng Bình Lăng nhiều lần trông ngóng cố gắng cầu xin, Tạ Khâm nhớ tới dáng vẻ cẩn thận từng ly từng tí như đi trên băng mỏng của Thẩm Dao ở Tạ phủ, trong lòng thở dài, thế giới của hắn rất rộng lớn, ở tứ hải, ở giang sơn, nhưng nàng lại bị ép gò bó ở một góc hậu trạch, nếu như hán không về, cũng không biết tiểu cô nương sẽ nghĩ thế nào.
Tạ Khâm xử lý xong hết các công vụ quan trọng nhất, về tới Tạ phủ vào khoảng thời gian màn đêm vừa buông xuống.
Thẩm Dao chuẩn bị cho hắn cả một bàn đồ ăn lớn, ngoài mấy món hải sản mới mua hôm nay, nàng còn đích thân dùng ống trúc hắn tặng săn một con bồ câu trong rừng ở hậu viện Tạ phủ.
Nàng lại đến phòng thuốc trong phủ lấy mấy miếng thiên ma, căn dặn nữ đầu bếp chưng một con bồ câu cho hắn,
“Ngài một ngày trăm công ngàn việc, hao tổn tinh thần tổn hại não bộ, canh bồ câu thiên ma này bồi bổ cơ thể.”
Một cô nương từ nhỏ đã va va chạm chạm mà lớn lên, được người khác đối xử tốt một chút, không sao yên tâm thoải mái được, liền muốn báo đáp lại hắn.
Tạ Khâm từ vết thương ở chân của con bồ câu kia đã nhận ra là do ám khí của Thẩm Dao gây nên, đôi mắt sâu thẳm mà sắc bén, ẩn chứa một tia sáng yếu ớt lóe lên rồi vụt tắt,
“Vất vả cho nàng rồi.”
Thẩm Dao khách khí nói, “Không vất vả, mau ăn nhân lúc còn nóng.”
Hơi nóng bừng bừng cho viện tử vốn không coi là ồn ào này thêm mấy phần khói lửa.
Lê ma ma nhìn ở trong mắt, trước đây hai người gần như là không nghe không hỏi, hiện giờ cũng có thể coi như tương kính như tân.
Phu thê mà, cứ từ từ.
Thẩm Dao dĩ nhiên cũng sẽ không giục hắn, Tạ Khâm không có chuyện gì thì chưa bao giờ đến hậu viện, rất tránh hiềm nghi, hắn ở lại nhất định là có nguyên do.
Cũng không biết là hôm nay công vụ không bận, hay là vì bữa tối của Thẩm Dao khiến người ta sinh ra mấy phần lưu luyến, Tạ Khâm hiếm khi ngồi ở gian ngoài uống trà, không vội vàng trở về thư phòng.
Cũng không biết Tạ Khâm thích uống trà gì, Thẩm Dao đã chuẩn bị ba loại cho hắn, có Đại Hồng Bào đậm đà, có Mao Tiêm Nga Mi hơi chát, còn có Long Tỉnh Tây Hồ ngọt thanh.
Tạ Khâm chọn một chén Long Tỉnh Tây Hồ, cầm trong lòng bàn tay uống mấy ngụm, au đó đặt lên bàn, ánh mắt trong lúc vô tình quét qua hông của Thẩm Dao, ống trúc kia vẫn luôn được nàng treo trên người, có thể thấy màu xanh lá cây đã trở nên đậm hơn, đã có lớp gỉ hơi mỏng, chứng tỏ nàng thường xuyên chơi đùa.
Ngón tay thon dài của hắn cái được cái không gõ lên cạnh bàn, nghiêng mắt hỏi,
“Nàng luyện viết chữ mẫu thế nào rồi?”
Trái tim của Thẩm Dao nhất thời nhảy lên một cái, còn tưởng ngày hôm đó hắn chỉ buột miệng thốt ra, không ngờ lại coi là thật.
Ngày ấy thật ra Tạ Khâm là thuận miệng nói thôi, chỉ là người lời nói phải được tin, hành động phải có kết quả như hắn, nếu đã giao phó rồi thì sẽ ghi nhớ trong lòng.
Sắc mặt Thẩm Dao bỗng chốc ảm đạm, vặn vặn hai ngón tay ủy khuất vô cùng, “Miễn cưỡng hoàn thành.”
“Lấy ra cho ta xem.”
Ngữ khí này vừa lãnh đạm vừa nghiêm túc, khiến Thẩm Dao nghĩ tới Lưu Nhị ca ở Nhạc Châu, Lưu Nhị ca so ra còn dịu dàng hơn Tạ Khâm nhiều.
Thẩm Dao nhăn nhăn nhó nhó đứng dậy, “Tôi đến thư phòng lấy.”
Tạ Khâm nhìn dáng vẻ không tình không nguyện của nàng, hơi cong cong môi.