Thế Hôn

Chương 15.1: Tạ đại nhân sẽ không đuổi ta đi chứ?

Thẩm Dao không đưa bản thảo, Tạ Khâm cũng không hỏi.

Có vết xe đổ, Thẩm Dao hiện tại cũng biết biết điều, một mực đặt bản thân ở ngoài là không được. Thời gian hai năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Mang thân phận thê tử của Tạ Khâm, cũng nên thay hắn làm một ít việc.

Thẩm Dao mỗi ngày thức dậy nhìn mầm cây, thuận tiện đến phòng Lão thái thái thỉnh an. Lão thái thái thấy nàng cần cù tới, càng thêm vui vẻ.

Diên Linh Đường mỗi ngày đều rất náo nhiệt, các cô nương thiếu gia con vợ cả bên trong phủ ở phòng khách chơi đánh bạc(*), hoặc học thêu hoa vẽ tranh, các bà vợ thì tụ tập ở chỗ lão thái thái chơi bài. Lão thái thái tuổi đã cao, cũng cần phải động não nhiều một ít, người mới có tinh thần.

(*)Nguyên văn 博戏 - bác hí: một loại trò chơi cá cược thời cổ đại Trung Quốc.

Ngày mười lăm tháng tư này, thứ nữ của Đại lão gia đại phòng Tạ Văn Linh trở về, đến trước mắt Lão thái thái khóc thút thít.

“Năm đó xuất giá, phụ thân niệm tình thế giao với Ôn gia, không chê bọn họ không có tước hiệu không có công tướng mà gả cháu qua đó. Mấy năm nay Ôn gia được quân công, liền ghét bỏ cháu là con của thϊếp, lấy của hồi môn của cháu thì thôi đi, bây giờ còn để cho thϊếp thất leo lên đầu cháu.”

Tạ Văn Linh là tôn nữ (cháu gái) đầu tiên của Lão thái thái. Mặc dù là con của thϊếp, lại có danh phận là trưởng tôn nữ, được Lão thái thái nâng đỡ, sống dưới mái hiên hậu viện một thời gian, Lão thái thái đương nhiên đối xử với nàng ta khác với các thứ nữ khác, chau mày ra lệnh:

“Đi mời Đại lão gia và Đại lão phu nhân đến.”

Nhị phu nhân ở phòng bên cạnh giúp Lão thái thái chuẩn bị trạch vụ(*), nghe được tin này liền cầm tay bà tử bước vào, hỏi: “Lần trước nghe con nói lấy đi hai ngàn lượng hồi môn, lần này sao lại lấy nữa?”

Nhị phu nhân ngày thường ở trước mặt vãn bối rất hiền lành. Tạ Văn Linh nhìn đến nàng ta, mắt liền đỏ lên, nức nở nói:

“Nhị thẩm thẩm, tháng trước tên hỗn trướng đó ở ngoài đánh bạc, thua một ngàn lượng, hắn không dám nói, cuối tháng người ta tìm tới cửa, lão gia và thái thái cũng không chịu trả. Hắn ta quỳ trước mặt con nói ngọt, con mới đáp ứng hắn, nào ngờ hắn là tên vô ơn(*), quay lưng trở mặt quên người.”

(*) Nguyên văn 头喂不熟的狼 - cho sói lạ ăn: trong tiểu thuyết 《喂不熟的白眼狼》, ý chỉ bạch nhãn lang - những kẻ vong ơn bội nghĩa.

“Tối hôm qua hắn ta ngủ trong phòng của tiểu thϊếp. Vừa mới thức dậy tiểu thϊếp tìm con đòi dầu cao giá một vạn lượng vàng, nói là bị thương rồi, con tức quá mắng ả ta không biết xấu hổ. Mắng được vài câu, tên hỗn trướng đó lại mắng con trước mặt tiểu thϊếp…” Tạ Văn Linh khóc như xé rách tim gan.

Những người khác ở trong phòng tức giận bất bình, sôi nổi khai đạo nàng ta. Nhìn lại, cũng là do tính Tạ Văn Linh mềm yếu, dung túng quá mức.

Thẩm Dao nghe xong liền trợn mắt há miệng, đây chính là con gái Tạ gia đấy, gả đi cũng phải nhìn thái độ của người khác mà sống sao?

Chỉ một lát sau, Đại lão gia và Đại phu nhân liền đến, Đại phu nhân nhìn thấy Tạ Văn Linh liền cảm thấy đau đầu.

“Lần trước đã cảnh cáo con, đừng đưa tiền cho hắn, chính con không biết tranh với người ta, bây giờ trở về khóc làm gì?”

Dù sao cũng không phải con gái ruột của mình, Đại phu nhân oán trách nhiều hơn là đau lòng.

Tạ Văn Linh nức nở không dám lên tiếng.

Lão thái thái mặt trầm xuống, nhìn Đại lão gia: “Đây là con gái của con, con nhìn xem mà làm.”

Đại lão gia chắp tay sau lưng ngồi xuống, trên mặt bình tĩnh, không giống như tức giận, ngược lại là phiền phức không thôi.

“Con trở về là muốn phụ thân làm thế nào? Cho người đánh hắn ta một trận cho con hả giận? Hay là giúp con đem tiền của hồi môn về? Phụ thân có thể làm được, nhưng con đã nghĩ tới thể diện của Tạ gia chưa?”

Tạ Văn Linh cắn răng không nói, hai mắt rũ xuống, vai run run.

Vợ Ngũ gia Thôi thị bình thường tính tình nóng nảy, to gan xen miệng một câu: “Phụ thân, cũng không thể để cho Ôn gia tùy ý chà đạp trưởng tỷ.”

Đại lão gia nhìn về phía nàng ta: “Vậy con đi Ôn gia một chuyến giúp nó, xem thử thuyết phục dăm ba câu, người ta sau này có để yên cho nó không.”

Thôi thị bĩu môi không lên tiếng.

Đại lão gia nhìn Tạ Văn Linh, lông mày sắp nhăn thành một đường: “Đều là con gái, Tuyên Nhi quản chặt chẽ trượng phu, mọi chuyện trong nhà vừa lòng đẹp ý. Sao đến lượt con thì cứ bị người ta leo lên đầu? Cuộc sống của con, con phải tự mình chống đỡ.”

“Vậy theo cha, con gái nên làm gì bây giờ?” Tạ Văn Linh mắt rưng rưng hỏi.

Đại lão gia nhớ tới con rể trưởng của mình, nhất thời không nói nên lời.

Mấy năm đầu còn ổn, ôn nhu săn sóc. Mấy năm gần đây cũng không biết là ghét Tạ Văn Linh hay thế nào, bắt đầu ở ngoài uống rượu chơi gái, nếu không cho tiền, hắn sẽ tra tấn con gái, nếu cho tiền, đó là cái động không đáy. Đại lão gia sĩ diện, lại quen biết với Ôn lão gia, cũng không buông được thể diện nói nặng.

Ngoài ra, cũng do tính tình Tạ Văn Linh tốt, là con lẻ, đại lão gia cũng lười đi tới đi lui, bình thường ứng phó cho có được thì ứng phó.

Chuyện này trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Tạ Văn Linh ủy khuất mà khóc.

Căn phòng rơi vào yên lặng.

Trong nhà nhiều cô nương, con vợ cả con vợ lẽ, nhà chồng cạnh cửa, con rể có hay không có năng lực, đủ loại đều phân cao thấp như thế, đều thành lợi thế ước lượng phụ nữ.

Thẩm Dao thổn thức trong lòng.

Thì ra không phải chỉ có Thẩm gia như vậy, Tạ gia cũng là như thế. Không phải nữ nhi nào cũng được cha mẹ bình đẳng yêu thương.

Tương lai nàng cũng không thể sống như vậy, không thể đem vận mệnh giao cho người khác quyết định.

Cuối cùng vẫn là Lão thái thái mở miệng: “Vốn dĩ tổ mẫu không nên quản việc này, dù sao cũng là người ta nuôi lớn, cháu coi trọng thể diện của nhà thông gia, người ta lại không như thế, cháu thật sự muốn cứ trôi qua một cách hàm hồ như vậy?”

Lão thái thái đã lớn tuổi, năm nay sáu lăm, không thể ra mặt cho cháu gái được.

Đại lão gia không kiên nhẫn nói: “Đã thành thân được mười năm rồi, có thể làm sao đây? Còn có một đôi nhi nữ, chắc cũng không thể hòa li chứ? Sống tạm như vậy thôi.”

Lão thái thái không còn gì để nói, tức giận quay mặt đi.

Đại lão gia thấy Lão thái thái như vậy, dứt khoát đứng dậy cong tay áo chạy mất.

Tạ Văn Linh dựa vào bàn khóc lớn.

Thôi thị và Chu thị người đưa khăn, người vỗ lưng, đau lòng lại bất đắc dĩ.

Ai cũng không nghĩ ra biện pháp nào để trị Ôn Nhị gia.

Đại phu nhân nghe đến mức phiền lòng, “Lúc trước không phải đã dặn con rồi sao, chọn hai ả tiểu thϊếp có một ít bản lĩnh, cho bọn họ đấu với nhau, con ngồi phía trên xem bọn họ tranh là được rồi?”

Tạ Văn Linh mắt đỏ hoe, nói, “Hắn gặp đứa nào thích đứa đó, con cũng cãi không lại.”

Mấy tức phụ ai cũng thở ngắn than dài, “Đổi thành ta, ta cũng không chịu nổi.”

“Trưởng tỷ, của hồi môn là của tỷ, cũng không thể tự mình quản lý sao?”

Tạ Văn Linh cầm khăn lụa lau nước mắt, “Hắn cướp đi, hắn biết hộp trang điểm của tỷ ở đâu, không đưa hắn liền làm ầm ĩ, tỷ không sống được một ngày nào yên ổn cả.”

Thẩm Dao thật sự nghe không nổi nữa, “Cẩu nam nhân, cô trị hắn là được thôi.”

Dứt lời mọi người trong phòng đều im lặng, ngơ ngác nhìn nàng.

Thẩm Dao mắng đúng ý trong lòng của các nàng. Thẩm Dao cũng không thèm để ý, nàng quả thật là từ nông thôn đến, không có gì cần phải che giấu. Ở nông thôn nữ tử gặp mấy chuyện này dữ dằn hơn nhiều, tuyệt đối không chịu ủy khuất như vậy. Ngược lại là các đại gia tộc nhà cao cửa rộng lại bó tay bó chân, e ngại mặt mũi nén giận.

Mọi người lải nhải một hồi xong, liền nối đuôi nhau trở về phòng.

Lão thái thái mệt mỏi dặn dò Tạ Văn Linh, “Con ở nhà mấy ngày trước đi, xem xem Ôn gia có tới đón con hay không. Nếu bọn họ tới, bà có lời cần nói với bọn họ.”

Tạ Văn Linh lại hiểu biết tính tình bà bà, hôm nay không quay về, ngày mai bà ta sẽ đến Tạ gia, tươi cười nói vài lời hay, tiếp nàng trở về, không được hai ba ngày, tên hỗn trướng kia lại chứng nào tật nấy.

Thật ra Lão thái thái cũng không có cách nào hay, chỉ là trấn an nàng ta thôi.

Tạ Văn Linh gạt nước mắt đi ra Diên Linh Đường, thấy Tạ gia không một người có thể làm chủ cho nàng ta, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.

Thẩm Dao bước ra ngoài chuẩn bị về Cố Ngâm Đường, vừa lúc nhìn thấy nàng ta ôm nha hoàn của hồi môn trốn dưới gốc cây đào ngoài tường khóc, nàng hiểu cái cảm giác bất lực này, đi qua, “Văn Linh, bạc của hồi môn nhiều như vậy chính là cơ sở để cô an thân lập thế, cô sao có thể để hắn nuốt như vậy.”

Tạ Văn Linh nhìn vị thẩm thẩm tuổi còn trẻ này, vội vàng lau nước mắt, hành lễ với nàng, “Để thẩm thẩm phải chê cười rồi.”