Thế Hôn

Chương 15.2: Tạ đại nhân sẽ không đuổi ta đi chứ?

Thẩm Dao đánh giá nàng, 26 tuổi, cũng không tính già, trán và khóe mắt lại đầy nếp nhăn, ánh mắt nhu nhược sợ hãi, nàng ta chính là trưởng nữ phủ Tạ Quốc Công, lại bởi vì cha mẹ không ra gì, lưu lạc đến nước này.

“Đánh một trận cũng được, nói một hồi cũng được, chỉ trị ngọn không trị gốc, phải nghĩ một biện pháp giải quyết hoàn toàn.”

“Văn Linh, mặt mũi cũng không ăn cơm được, cô phải vứt nó đi.”

Lời này của Thẩm Dao như chạm vào lòng Tạ Văn Linh, nước mắt nàng ta lại tuôn ra, “Lục thẩm nói đúng, tôi cũng hy vọng phụ thân có thể làm chủ cho tôi, chỉ là phụ thân sĩ diện, tôi thật sự …” Tạ Văn Linh cố gắng kiềm chế tiếng khóc của mình.

Thẩm Dao nhìn thấy, trong lòng khó chịu, “Trưởng bối không hỗ trợ, chúng ta tự giúp bản thân.”

Cũng không biết Thẩm Dao lấy dũng khí từ đâu, quyết tâm, kéo tay nàng ta, “Đi, tôi đến Ôn gia với cô, chúng ta làm gì cũng phải lấy bạc về.”

Việc này thật sự làm người tức quá rồi, bị chọc giận như vậy còn phải lấy ra của hồi môn, sao lại có người không biết xấu hổ như vậy.

Tạ Văn Linh sợ ngây người, “Thẩm thẩm thật sự muốn giúp tôi?”

Thẩm Dao chính là thủ phụ phu nhân, nàng ra mặt so với đại phu nhân còn có tác dụng.

Tạ Khâm tuy là thúc thúc của nàng ta, nhưng một năm cũng khó mà gặp được hắn một lần, ngày thường trong phủ không ai dám quấy rầy hắn mấy việc vặt, càng đừng nói đến con gái gả đi như nàng ta.

Thẩm Dao dựa vào tính bốc đồng, sớm muộn gì nàng cũng phải rời khỏi Tạ gia, cũng không để bụng có thanh danh hay không, “Tôi cũng không biết có thể giúp cô hay không, nhưng chúng ta cứ thử một lần xem sao.”

Tạ Văn Linh vui đến chảy nước mắt, “Đa tạ thẩm thẩm.”

Hai người nắm tay đi vào tiểu viện. Bình Lăng vừa lúc ngồi uống trà trong phòng người hầu, nhìn thoáng phía xa thấy Thẩm Dao muốn ra ngoài, vội vàng ra vái chào, “Phu nhân muốn ra ngoài đúng không ạ? Để tiểu nhân lấy xe ngựa.”

Thẩm Dao nhìn thẳng phía trước, kiềm chế cơn giận nói, “Đến Ôn gia.”

Bình Lăng liếc nhìn khuôn mặt phiếm hồng của Tạ Văn Linh, cũng đoán được đại khái sự việc, lập tức đi về phía trước, dẫn đầu ra ngoài kêu người lái xe ngựa.

Một lát sau, xe ngựa được dẫn tới, Thẩm Dao và Tạ Văn Linh lên xe đi tới Ôn gia.

Thẩm Dao một đường suy nghĩ đối sách, “Hắn ta lấy của cô bao nhiêu của hồi môn? Có bằng chứng không? Nếu như không trả, chúng ta liền đến nha môn cáo trạng, của hồi môn là tài sản riêng của con gái, nhà chồng sao có thể ngầm chiếm được?”

Tạ Văn Linh bị ý tưởng này của nàng dọa mất, “Như vậy không ổn lắm đâu, về sau ở chung như thế nào đây?”

Thẩm Dao vẻ mặt hận sắt không thành thép, “Mấy việc này tôi ở nông thôn thấy nhiều, người ta đây là bắt nạt kẻ yếu, chỉ cần hôm nay cô trị bọn họ một lần, bảo đảm say này liền ngoan ngoãn.”

Tạ Văn Linh có vẻ không dám tin, “Thật sao?”

Bình Lăng sớm đã sai người thông báo Ôn gia, đến khi Thẩm Dao dẫn theo Tạ Văn Linh xuống xe ngựa, già trẻ lớn bé ở Ôn gia đều ra tới đón.

“Thỉnh an Lục phu nhân, ngọn gió nào đưa người đến đây vậy?” Vị phụ nhân trên dưới 50 mặt tha thiết nói, đầu tiên hành lễ với Thẩm Dao, sau đó tiến lên kéo tay Tạ Văn Linh, “Linh Nhi, con trở về nhà mẹ cũng không nói một lời, làm nương lo lắng.”

Tạ Văn Linh nhìn Thẩm Dao một cái, thân thể cương cứng không nhúc nhích.

Ánh mắt Ôn phu nhân lại nhìn về phía Thẩm Dao, âm thầm đánh giá, nghĩ thầm, “Người phụ nữ này lớn lên xinh đẹp, khó trách làm ba người Thái tử bọn họ mê mệt, có thể làm Tạ Thủ phụ khom lưng, nhất định có một ít bản lĩnh”, trong lòng lại thêm cảnh giác.

Thẩm Dao hoàn toàn không biết vị Ôn phu nhân này vô cùng kiêng kị nàng. Trong lòng nàng cũng không bình tĩnh, chỉ là đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, Thẩm Dao bày ra tư thế tám gió thổi không động(*), “Văn Linh vì sao hồi phủ, thông gia thái thái thật sự không biết?”

(*) 八⻛不动 - bát phong bất động: trong câu thơ 八風吹不動 của Tô Đông Pha.

Ngữ khí của nàng mang ý châm chọc, dẫn đầu một bước đi vào trung đường.

Ôn phu nhân trong lòng nói thầm, vị này Thủ phụ phu nhân mang cái giá thật cao, lật đật đi theo vào trong.

Đây vẫn là lần đầu tiên Tạ Văn Linh nhìn thấy bà bà của mình hoảng loạn như vậy, trong lòng tự nhiên cảm thấy hả giận.

Bước đến sảnh chính, Ôn tướng quân và nhi tử Ôn Nhị gia cũng tới hiện trường. Vị Ôn Nhị gia kia không biết thân phận của Thẩm Dao, thấy nàng xinh đẹp còn liếc vài lần, làm Ôn tướng quân sợ đến mức tát hắn ta một cái, “Hỗn trướng, còn không mau quỳ xuống tạ lỗi với phu nhân thông gia.”

Ôn nhị gia đã bị phụ thân đánh cho nằm xuống đất.

Thẩm Dao bị cảnh này dọa, nàng còn chưa bắt đầu phát uy, đã quỳ xuống rồi?

Nàng làm bộ bất động thanh sắc(*), chầm chậm vỗ nắp ly trà, “Hai chữ ‘tạ lỗi” liền có thể bỏ qua? Bạc hồi môn của Tạ gia cũng là do tổ tiên từng đồng tiền tích góp lại, Ôn gia các ngươi vậy mà còn rất có khí phách, nói lấy thì lấy.”

(*)不动声色 - bất động thanh sắc: không nói hay thể hiện cảm xúc gì, thái độ bình tĩnh.

Nghe những lời này, Ôn tướng quân cũng quỳ xuống. Thẩm Dao trố mắt thiếu chút nữa ném luôn nắp ly trà, may mà nàng còn có chút thông minh, vẫn còn giữ được khí thế.

Thẩm Dao mới tới liền đề cập toàn bộ Tạ gia, Ôn tướng quân nhớ tới thủ đoạn của Tạ Khâm, cả người run rẩy sợ hãi.

“Đúng vậy đúng vậy, là tôi quản giáo không tốt, dung túng tên hỗn đản này, phu nhân yên tâm, tôi lập tức xử trí hắn.”

Sau đó đứng dậy quát một tiếng, “Người đâu, lấy ghế dài và bản tử(*) ra đây, đánh cho ta.”

(*) 板子 - bản tử: tấm ván.

Ôn Nhị gia sắc mặt đại biến, “Phụ thân, sao người có thể ở trước mặt mọi người đánh nhi tử, mặt mũi nhi tử để đâu bây giờ?”

Ôn tướng quân tức giận nói, “Ngươi phạm phải tội nghiệt, là phu nhân khoan dung, mới cho ngươi cơ hội hối cải làm người. Ngươi còn không biết phải trái?” Giấu Thẩm Dao đưa mắt ra hiệu cho hắn.

Ôn Nhị gia thấy phụ thân kiêng kị như vậy, lại nhớ tới gần đây Tạ Khâm cưới một vị mỹ kiều thê, chẳng lẽ là người phụ nữ trước mặt này? Lập tức liền hiểu được nỗi lo của phụ thân, xanh mặt không dám lên tiếng.

Ôn phu nhân đau lòng, nước mắt rơi từng giọt, không dám giảo biện, run rẩy nói, “Đều do tôi quản giáo không đàng hoàng, làm phu nhân phí tâm…”

Quan hệ thông gia với Tạ gia đã mười năm, bọn họ sớm đã biết tính tình Tạ Quốc công, cho nên mấy năm nay đều xem như không thấy hành vi của nhi tử. Tên Tạ Khâm kia ngày thường ngâm mình trong triều đình, cũng không để ý tới mấy việc vặt trong gia tộc, nàng ta làm sao đoán được lần này phu nhân của hắn ta sẽ ra mặt nói chuyện cho chất nữ con vợ lẽ chứ.

Đây là chuyện chưa từng có.

Thẩm Dao thấy người Ôn gia nhìn mình như thể ôn thần, cuối cùng cũng hiểu ra tại sao.

Nàng đây là cáo mượn oai hùm mà, mắc công nàng một đường vắt óc suy nghĩ đối sách, thì ra chỉ cần lấy tên tuổi của Tạ Khâm ra, đối phương liền cúi đầu.

Nàng cũng không cho rằng mình là Tạ Khâm phu nhân, cho nên không để ý đến thân phận này.

Lúc đến đây lòng đầy căm phẫn, cũng chưa suy nghĩ kĩ càng, nàng hấp tấp lỗ mãng như vậy, về nhà Tạ Khâm có trách nàng không? Trách nàng làm hắn mất mặt?

Kệ đi, giải quyết tình huống trước mắt đã.

Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Văn Linh đứng bên cạnh, “Văn Linh, cô gia tham ô bao nhiêu tiền hồi môn của cô?”

Tạ Văn Linh giữ sổ ghi nợ, bảo thị nữ lấy sổ sách ra, đưa cho Ôn phu nhân. Ôn phu nhân sao còn có thể chưa hiểu, lập tức gật đầu, “Tôi lập tức đi bổ sung vào…”

Tôi tớ trong đường ấn xuống Ôn nhị gia đánh từng trượng, bên ngoài Ôn phu nhân lật đật mang người đi đến nhà kho, Ôn tướng quân không hề lo lắng, liên tục nhận tội với Thẩm Dao, hy vọng Thẩm Dao không đem những việc nhỏ này mách với Tạ Khâm.

Tục ngữ nói gió đầu giường là mạnh nhất, người khác thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng một tiếng làm nũng của Thẩm Dao.

Người Ôn gia xem Thẩm Dao như tổ tiên, liên tục trấn an nàng, lúc tiễn nàng đi, còn sai người tặng nàng một xe lễ vật bồi tội. Thẩm Dao mắng chửi một trận, uy phong lẫm liệt bước ra khỏi cửa, đến khi ngồi trên xe ngựa, khí thế trên người liền biến mất. Nàng nhìn Bích Vân với đôi mắt đầy hy vọng, “Lúc về, Tạ đại nhân sẽ trách ta gây sự, đuổi ta đi sao?”