Nhạc Dao mẫn cảm nhát gan, tuy thoạt trông có vẻ cô vừa về tới đã khiến Nhạc Linh thành bại tướng dưới tay nhưng thật ra nhà họ Nhạc không lạnh lùng vô tình, hoàn toàn không có tình cảm với cô con gái nuôi nhiều năm như vậy. Mọi chuyện đều do Hoắc Kiến Lâm mà ra.
Hoắc Kiến Lâm để con trai đính hôn với gia đình kinh doanh nhỏ như nhà họ Nhạc là vì Hoắc Kiến Lâm lưu luyến si mê người mẹ đã mất của Nhạc Dao. Có thể nói, ông ta dẫn dắt nhà họ Nhạc và thiên vị Nhạc Dao như vậy đều xuất phát từ phần tình cảm cầu mà không được, cuối cùng trở nên cố chấp của mình.
Vậy nên khi phát hiện Nhạc Linh không phải con gái thật sự của đối phương, mà Nhạc Dao lại giống mối tình đầu như vậy nên ông ấy mạnh mẽ lên tiếng, xúc tiến mọi chuyện xảy ra. Bản thân ông không cưới được mối tình đầu nên muốn con trai mình kết hôn với con gái của người ta.
Mà Trần Bích là người bên gối Hoắc Kiến Lâm, phát hiện việc này đương nhiên sẽ không đời nào thích Nhạc Dao. Mà Hoắc Kiến Lâm đối tốt với Nhạc Dao quá mức hư ảo, khiến người ta không thích nổi, thậm chí còn sợ hãi. Vì vậy Nhạc Dao cũng không thường xuyên đến biệt thự họ Hoắc, trừ khi là lễ tết cần thiết phải đi, bằng không dù Hoắc Lương có ở đó cô cũng do dự không dám đi.
Nhưng bây giờ Bạc Anh đã không phải Nhạc Dao nữa rồi.
Hoắc Lương nhìn di động, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trần Bích mặc một bộ sườn xám, bảo dưỡng tốt vô cùng, làn da trắng như tuyết, trên mặt không có chút nếp nhăn, đoan trang tao nhã ngồi ở đối diện lên tiếng: “Ai gọi mà con căng thẳng thế?”
Hoắc Lương khựng lại, mặt không chút thay đổi đáp: “Con không căng thẳng.”
Trần Bích: “Con vừa báo cáo hành tung với người ta.”
Mặt Hoắc Lương căng cứng, thoạt nhìn càng thêm lạnh như băng. Còn không phải tại người phụ nữ kia quá không biết xấu hổ sao! Nếu anh lại nói thêm hai câu, cô ta chắc chắn sẽ nói ra lời khiến người căm tức nữa. Những lời kia… là thằng đàn ông thì đều không nhịn được. Anh vừa nói đang ở biệt thự nhà họ Hoắc thì cô ta thật sự không dám nhiều lời nữa.
Trong mắt Trần Bích thoáng hiện lên tia hiểu rõ, bưng chén trà Sứ Xương* lên, tao nhã nhấp một ngụm: “Nhạc Linh à?”
*: Sứ Xương (Bone China): Một loại đồ sứ có thành phần tro xương, cao lanh và Feldspar)
Hoắc Lương sửng sốt.
“Bình thường quanh năm suốt tháng chẳng thấy mặt con mấy lần, cưới vợ xong càng ít về. Đêm nay tự nhiên về đột xuất, tình nguyện chịu ba con mắng cũng muốn ngủ lại. Sao Nhạc Linh vừa về con đã rối loạn đầu trận tuyến thành thế này rồi hả? Không hổ là hai ba con, chẳng có mắt nhìn người gì cả.” Trần Bích châm chọc. Bà ta chán ghét Nhạc Dao, cũng không thích Nhạc Linh. Bà ta xuất thân hiển hách, là khuê tú danh môn, tao nhã phát ra từ tận trong xương. Bà ta không nhìn nổi Nhạc Dao thanh thuần trong sáng, cũng không nhìn lọt Nhạc Linh không phóng khoáng.
“Đừng đánh đồng hai người họ.”
“Chỉ biết che chở Nhạc Linh. Thôi bỏ đi, mẹ lười quản việc này của con. Hôm nay con nói chuyện có chút giọng mũi, cảm lạnh à?”
Nhắc tới nghẹt mũi là lại nhớ tới chuyện đêm hôm qua. Hoắc Lương siết chặt tay, khắc chế bản thân để đè nén ký ức trong đầu xuống, đáy mắt lộ vẻ phiền muộn. Sao anh lại thành ra thế này, không giống bản thân anh chút nào cả.
Một lát sau, Hoắc Kiến Lâm dắt chó đi dạo về, thấy Hoắc Lương thì nhìn quanh bốn phía, xác nhận không có con dâu mới nói: “Về muộn thế này làm gì? Vợ con đâu?”
“Con đây ba ơi.” Sau lưng Hoắc Kiến Lâm vang lên giọng nói.
Hai mẹ con trong phòng khách đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên
Bạc Anh thấy Hoắc Lương khϊếp sợ không dám tin trong sảnh, cảm giác cực kỳ thỏa mãn vì trò chơi ác thành công, nụ cười càng sâu hơn: “Ông xã… vui mừng không? Giật mình không?”
Hoắc Lương xanh mặt về phòng ngủ của mình. Nơi này là phòng ngủ của anh từ nhỏ đến lớn. Nhạc Dao kết hôn với anh ba năm, chưa bao giờ bước chân vào một lần, không được Hoắc Lương cho phép, cô không dám vào.
Nhưng Bạc Anh lại theo sau anh, đi vào đó cực kỳ tự nhiên.
Vừa vào cửa, Bạc Anh chợt bị ấn bả vai đè lên ván cửa, Hoắc Lương nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc cô có biết xấu hổ không hả? Lại còn dám đuổi tới nơi này!”
Bạc Anh nhìn anh: “Rõ ràng là anh nói lời không giữ lời. Đã nói ngày nào cũng phải ngủ với em rồi sao lại trốn chứ? Em lo lắng cho cơ thể anh như vậy, nếu anh còn làm thế này nữa em sẽ trừng phạt anh thật nặng đấy.”
Hoắc Lương cắn chặt khớp hàm, vừa chán ghét lại vừa uất ức. Thời anh còn đến trường, đám con gái không biết xấu hổ nếu nghe không hiểu tiếng người thì bị anh bóp gãy xương là chuyện bình thường. Bạc Anh bây giờ còn quá đáng hơn người phóng đãng nhất anh từng gặp trước đây, sao anh có thể dễ dàng tha thứ cho cô đến tận bây giờ?
Không, sẽ không dễ dàng tha thứ thêm nữa, ngay bây giờ phải làm cho cô ta biết sự đáng sợ của Hoắc Lương này, anh tuyệt đối không chạm vào cô ta lần nào nữa!