Có vẻ thiên tài tự kỷ này rất muốn tiếp cận với cô nhưng lại như không dám lắm nên co người dưới bóng cây, dáng vẻ cậu như rất sợ tiếp xúc với ánh sáng.
“Để mình đi qua đó một lát nhé.” Bạc Anh nói với Lạc Lan rồi đi về phía Khúc Dịch Kỳ.
Bạc Anh đi tới đó mà Khúc Dịch Kỳ còn vô thức lùi về sau một bước, nhưng rất nhanh cậu lại ép bản thân mình đứng lại.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì không?” Bạc Anh dịu dàng hỏi.
“Tôi… có thể… kết bạn… Wechat… với chị không?” Khúc Dịch Kỳ liếc nhanh nhìn Bạc Anh, rồi cúi đầu nhút nhát đưa điện thoại ra.
Cậu ở trên sân khấu và dưới sân khấu hoàn toàn là hai người khác nhau, chẳng trách mà có người lại cảm thấy như cậu đang giả vờ, lúc trên sân khấu cậu ngầu thôi rồi, nhưng xuống dưới sân khấu lại như cừu non ngơ ngác không có lực công kích, hơn nữa còn ngắt câu rất kỳ quái.
“Cậu có muốn hợp tác với tôi không?” Bạc Anh nhận lấy điện thoại của cậu, rồi rút điện thoại của mình quét mã QR trên màn hình của cậu.
Khúc Dịch Kỳ lại liếc nhìn cô, ngập ngừng: “Có được… không?”
Bạc Anh trả lại điện thoại cho cậu, như một chị gái thiên thần dịu dàng mỉm cười với cậu: “Được chứ, nếu cậu sáng tác ra được bài hát hay.”
Khúc Dịch Kỳ nằm chặt điện thoại, nhìn nụ cười của cô, cuối cùng cậu cũng không còn nhanh chóng liếc ánh mắt đi nữa.
“Dịch Kỳ!” Giọng nữ cảnh giác vang lên.
Bạc Anh ngoái đầu nhìn thấy một phụ nữ mặc bộ vest vô cùng chuyên nghiệp đang rảo bước đi tới.
Lạc Lan nhìn thấy cô ấy cũng đi tới bên cạnh Bạc Anh.
“Lâu rồi không gặp chị Ninh Vân.”
“Lạc Lan à.” Ninh Vân liếc đôi mắt lạnh lùng đánh giá Bạc Anh, rồi lại nhìn Khúc Dịch Kỳ, nhẹ giọng nói: “Sao cậu lại chạy đi linh tinh thế, tôi không tìm thấy cậu sẽ rất lo lắng đấy.”
Khúc Dịch Kỳ: “Xin… xin lỗi chị.”
“Cậu muốn về chưa?”
Khúc Dịch Kỳ gật đầu.
Ninh Vân nhìn Lạc Lan: “Vậy chúng tôi đi trước nhé.”
Lạc Lan: “Vâng.”
Ninh Vân đưa Khúc Dịch Kỳ đi.
Lạc Lan mím môi: “Đó là người đại diện của Khúc Dịch Kỳ, quản cậu ta như quản trẻ con, nâng như nâng trứng. Cậu hạn chế tiếp xúc với Khúc Dịch Kỳ thôi, fan hâm mộ của cậu ta điên cuồng lắm, lúc nào cũng bảo vệ cậu ta quá lên được, không cần thận chút thôi là bị chửi chết đấy.”
“Vậy hả.”
“Đi thôi.”
Hai người cùng bước lên xe, Lạc Lan không nhịn được lại khen ngợi Bạc Anh hết lời: “Giọng của cậu quả thật là không phải giọng hát của người đâu, quá chấn động, xương sọ mình chút nữa là bay luôn rồi. Không được rồi, tối mai chắc chắn cậu sẽ nổi tiếng bùng nổ, mình phải nhanh chóng đi tìm trợ lý và vệ sĩ cho cậu đây.”
“Không cần vội.” Bạc Anh nói.
“Cậu đói bụng rồi đúng không? Muốn ăn cái gì, nói đi, mình khao!”
Bạc Anh nâng cằm, chậm rì rì nói: “Muốn ăn ông xã nhà mình.”
Lạc Lan: “Được… à hả?”
Bạc Anh nheo mắt lại, vươn đầu lưỡi đỏ tươi, lập tức trông vừa quyến rũ lại nguy hiểm như yêu tinh mê hoặc lòng người: “Nghĩ thế nào vẫn là ông xã ngon miệng nhất. Tình yêu mau đưa mình về đi, mình đói rồi.”
Lạc Lan: “?”
Trên đường đưa Bạc Anh về nhà, Lạc Lan không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc cậu đã ly hôn với Hoắc Lương chưa thế?”
Bạc Anh đang gọi điện thoại, trả lời: “Ly hôn rồi.”
“Thế sao cậu còn mập mờ với anh ta nữa?” Lạc Lan cũng không đến mức không biết ngượng mà hỏi thẳng sao cậu còn ngủ với Hoắc Lương. Vô nghĩa, cô ấy có thể không biết sao? Quần áo đều không mặc loại cổ trễ, lễ phục quay hôm nay còn chọn riêng kiểu cao cổ, che lưng. Phải kịch liệt đến nhường nào chứ!
Đúng là kì quái. Lúc hai người không ly hôn thì cứ như hai người xa lạ vậy, ly hôn rồi thì ngược lại, ngày nào cũng làm đến sung sướиɠ?
Chẳng lẽ sau khi ly hôn Bạc Anh biến hóa quá lớn, Hoắc Lương không nhịn được bị hấp dẫn? Nhưng Hoắc Lương không nên là kiểu người không chống cự nổi sắc đẹp mới phải. Cô ấy là bạn cùng trường với Hoắc Lương từ hồi cấp hai, tận mắt thấy một đám con gái xinh đẹp nhảy nhót đến đầu rơi máu chảy bên cạnh mà anh vẫn không dao động. Cũng vì thế nên Nhạc Linh mới có vẻ đặc biệt như vậy, Hoắc Lương chỉ cho phép một cô gái là Nhạc Linh đi theo bên cạnh mình.
Lạc Lan không tự chủ được mà hỏi nghi vấn ra miệng, Bạc Anh mỉm cười đoan trang tựa tiểu thư khuê các: “Đúng là anh ấy không bị sắc đẹp quyến rũ, nhưng lời nói của mình lại khiến anh ấy không chống cự được”
Ngoài miệng nói không cần nhưng cơ thể lại vô cùng thành thật, chỉ cần bóp một chút là bàn tay chống cự kia sẽ không còn sức nữa.
Điện thoại được kết nối, Bạc Anh còn chưa nói gì đã nghe giọng lạnh lùng của Hoắc Lương vang lên trước: “Tôi đang ở nhà, có chuyện gì không?”
Nhà mà Hoắc Lương nói là biệt thự họ Hoắc - nhà chính nhà họ Hoắc. Ba Hoắc - Hoắc Kiến Lâm và mẹ Hoắc Lương - Trần Bích đang ở nơi đó.
“Ồ, anh ở nhà à, buổi tối ngủ lại bên đó sao?”
“Ừ.”
Bạc Anh nghe vậy dịu dàng nói: “Em biết rồi.”
Bên kia dứt khoát cúp máy.
Bạc Anh nhìn di động, cười khẽ một tiếng: “Lan Lan, đưa mình đến biệt thự họ Hoắc đi.”
Lạc Lan kinh ngạc: “Giờ cậu cũng không sợ mẹ chồng nữa à?”