[Thập Niên 70] Chị Cả Pháo Hôi Mang Em Gái Nghịch Tập

Chương 28: Nổi Đoá

Điền Thiều đi tới hiệu sách mua sách kế toán.

Đến nhà sách, có hai người đang ngồi nói chuyện phiếm, mải mê trò chuyện đến mức chưa nghe thấy Điền Thiệu nói muốn mua sách gì đã nói không có.

Điền Thiệu rất tức giận hỏi: “Hiệu sách lớn như vậy sao ngay cả lại sách kế toán cũng không có?”

Người cao hơn nhìn thoáng qua Điền Thiều, sau đó nói với cô gái thấp bé: "Cô sau khi tan việc tới tìm tôi, chúng ta cùng đi tiệm cơm quốc doanh ăn cơm trưa."

Người bán hàng trẻ tuổi tên Trương Hiểu Lệ gật đầu một cái, sau khi tiễn người đi liền xoay người sắp xếp sách, hoàn toàn không để ý đến Điền Thiều.

“Tôi muốn mua sách, cô không nghe được sao?”

Trương Hiểu Lệ bực mình nói: "Không có. Đi nhanh đi, muốn mua sách thì tới chỗ khác mà mua."

Điền Thiều ah một tiếng rồi nói: "Cả huyện thành chỉ có duy nhất hiệu sách này, không cho tôi mua ở đây, cô bảo tôi đi đâu mà mua."

Trương Tiểu Lệ cầm lấy chổi lông gà quét trong hộc tủ không chút xíu bụi: "Cô thích mua ở đâu thì mua, chỗ này của chúng tôi không có."

Vẻ mặt kiêu ngạo đó khiến người ta muốn mắng cô ta một trận.

Điền Thiều nhìn thấy một quyển sách kế toán trưng bày trên giá sách phía sau, nén giận nói: “Đó không phải là sách kế toán sao?”

Một con nhỏ nhà quê dám chửi mình, Trương Tiểu Lê hừ một tiếng nói: "Sách này đã có người đặt trước, không thể bán."

Nói xong cô ta còn cố lý liếc mắt nhìn Điền Thiếu, sau đó đặt quyển sách kia trưng bày trong tủ trên, tức giận đến Điền Thiều mặt đỏ rần.

Lý Tam Khôi thấy bầu không khí không ổn, liền kéo Điền Thiều nói: "Chị họ, quên đi, chúng ta trở về!"

Điền Thiều cũng lạnh mặt nói: "Cô nói có người đặt trước, được rồi, cô nói xem là ai đặt trước?"

Sách kế toán này lại không phải sách khó tìm gì mà phải đặt trước. Cho dù là đặt trước cũng không thể trưng bày ở giá sách, rõ ràng vì thấy cô là nông dân cố ý không bán cho cô.

Trương Hiểu Lệ khinh thường nói: "Cô cho rằng cô là ai? Mau cút ra ngoài, không đi nữa tôi sẽ báo công an bắt cô lại."

Lý Tam Khôi lo lắng, lòng bàn tay đều toát mồ hôi.

Điền Thiều không hề sợ hãi, la lớn: “Được rồi, cô báo công an luôn đi, tôi đứng đây đợi bọn họ tới bắt. Nhà tôi 5 đời bần nông, tôi ngược lại muốn nhìn xem, tôi chỉ muốn mua sách thôi công an lấy danh nghĩa gì tới bắt tôi?"

Thời đại này rất không thân thiện với giới trí thức, tư bản và địa chủ nhưng lại khá tốt với tầng lớp nông dân nghèo trung hạ lưu. Cô có thân phận này chiếm lý, đừng nói chỉ hai người bán hàng, dù là lãnh đạo tới cô cũng dám nói lớn.

Trương Hiểu Lệ có chút há hốc mồm. Chẳng phải đám dân quê vừa nghe thấy công an liền sợ mềm nhũn chân sao, vì sao ả thôn cô này không sợ?

Lúc này, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi từ sau bước ra. Sau khi biết chuyện, cô ta đặt cuốn sách kế toán trước mặt Điền Thiều và nói: “Hai mao tiền, một phiếu sách.”

Điền Thiều trợn tròn mắt hỏi: "Sách cũng cần phiếu sao?"

Cô biết những nguồn cung cấp khan hiếm như dầu, thịt, bình nước nóng đều phải có phiếu, thật không nghĩ tới mua sách cũng cần phiếu.

Người kia thái độ cũng không tệ lắm: "Cô gái, nơi này của chúng tôi mua sách đều cần phiếu thư. Đây là quy định, bất kể ai tới cũng vậy."

Điền Thiều biết ngày hôm nay không mua được sách, rất là thất vọng.

Trong lòng Trương Hiểu Lệ tức giận, cố ý âm dương quái khí nói: "Trông kìa, đầu năm nay còn có người ngay cả mua sách cần phiếu cũng không biết?"

Điền Thiệu đang chuẩn bị đi, nghe vậy liền đi tới trước mặt người bán hàng ngửa đầu cười nhạo cô: “Cô lợi hại như vậy, sao còn đứng đây bán sách? Với đức hạnh của cô, cả đời này cũng chỉ đứng ở đây thôi."

Đến khi đơn vị nhà máy thay đổi chế độ, những thứ kiếm cơm này cũng bị hạ xuống.

Trương Hiểu Lệ thấy Điền Thiều dám coi thường mình, vừa tức vừa gấp nói: “Tôi nhận lương ăn lương thực hàng hoá, một đứa nhà quê như cô lấy cái gì..."

Người lớn tuổi nghe lời này thấy không ổn, lớn tiếng cắt lời cô ta: "Tiểu Lệ, đừng nói nữa."

Dù sao cũng không mua được sách, Điền Thiều cũng không muốn nhịn nữa: “Tôi nhắc nhở cô, lương thực hàng hoá cô ăn chính là do chúng tôi trồng ra, ăn lương thực do chúng tôi đổi bằng mồ hôi xương máu lại coi thường chúng tôi, bụng dạ cô còn độc ác đen tối hơn cả những nhà tư bản địa chủ ngoài kia."

Trương Hiểu Lệ mặt mũi trắng bệch.

Người bán hàng lớn tuổi trong lòng run lên, sợ cô nói tiếp vội vàng đem dúi cuốn sách vào tay cô: “Cô gái, sách này cô đưa 2 mao là được rồi, phiếu sách để cô ấy bỏ coi như là xin lỗi cô."

Điền Thiều thấy tốt thì lấy, ném hai mao tiền vào hộc tủ cầm sách rời đi.

Đợi Điền Thiều đi xa, Tiểu Lệ không nhận: "Chị Vệ, tôi không có đồng ý cho cô ta phiếu sách."

Người gọi chị Vệ này rất tức giận, nói: "Không cần cô ra, nhưng chuyện vừa rồi tôi sẽ báo đúng thực tế cho chủ nhiệm."

Trương Hiểu Lệ sắc mặt thay đổi: "Chị Vệ, xin lỗi, em sẽ bỏ phiếu này."

Lý Tam Khôi cảm thấy vừa rồi Điền Thiếu quá bá đạo, sau rời khỏi hiệu sách hỏi: "Chị họ, chị không sợ sao?"

"Sợ cái gì? Bọn họ có thể ăn thịt chị sao?"

"Ah, chị họ, bây giờ chúng ta có thể về chưa?”

Tất nhiên chưa được, chỉ một cuốn sách kế toán thôi là chưa đủ. Chỉ là trong nhà sách thực sự không thấy cuốn sách nào khác nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, Điền Thiều quyết định tới thư viện thử vận may. Sau khi hỏi vài người, cô đã tìm được tới thư viện.

Vừa bước vào đã nhìn thấy một người đàn ông tóc bạc, quần áo màu xám đang đứng trên ghế thu xếp sách. Nhìn ông cẩn thận cầm những sách kia, Điền Thiều biết ông ấy là người yêu quý sách.

Người đàn ông nhìn thấy hai người liền ôn hòa nói: “Hai đứa ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, đợi ta sắp xếp lại dãy sách đã.”

Điền Thiều mang theo nụ cười nói: "Bác à, bác đừng có gấp cứ từ từ sắp xếp, nhà của tụi cháu cách đây không xa."

Người đàn ông ôn tồn nói: “Vậy được, nếu cháu cảm thấy buồn chán có thể lấy một quyền sách xem, nhưng cẩn thận đừng làm hỏng đấy.”

"Cảm ơn bác."

Điền Thiều không khách khí, quét một hàng sách phía dưới cầm lên một cuốn sách kinh tế đọc. Thấy Lý Tam Khôi nghiêng đầu nhìn, cô cố ý hỏi: "Biết đây là sách gì không?"

“Chắc là sách kế toán gì đó chị muốn mua?”

Điền Thiều cười lắc đầu: "Không phải, là kinh tế học."

“Kinh tế học là gì?”

Điền Thiều nghiêm túc nói: "Đó là ngành học nghiên cứu các hoạt động kinh tế khác nhau và các mối quan hệ kinh tế tương ứng khác nhau cũng như quy luật vận hành và phát triển của chúng. Ngành học này vô cùng quan trọng."

Kinh tế, là huyết mạch của một quốc gia.

Lý Tam Khôi nghe xong mơ hồ, nhưng người đàn ông đứng trên ghế không khỏi cúi đầu nhìn hai người. .

Điền Thiều cười nói: "Em họ à, nếu em nghe lời chị, lúc rảnh rỗi hãy tới học chữ cùng Tam Nha."

Lý Tam Khôi thực sự không có hứng thú với việc đọc chữ: "Em ở trong núi, mọi người nói gì em cũng hiểu. Chỉ có chị, chị nói gì em cũng nghe không hiểu thôi."

Không đợi Điền Thiều mở miệng, vội vàng nói: "Chị à, em ra ngoài chờ chị. nhé"

Dù sao cậu cũng không ngăn được Điền Thiều, đương nhiên cũng là không dám. Cho nên Điền Thiều nói cái gì cậu nghe là được. Nhưng đợi về nhà, cậu nhất định phải nói chuyện này cho cô và dượng. Về phần Điền Đại Lâm cùng Lý Quế Hoa có thể ngăn được không vậy thì không phải chuyện cậu quan tâm.

Điền Thiều cười nói: "Đi đi!"

Đợi cô có việc làm, trưởng bối trong nhà sẽ thay đổi quan điểm, không muốn học cũng phải học.