[Thập Niên 70] Chị Cả Pháo Hôi Mang Em Gái Nghịch Tập

Chương 27: Lý Ái Hoa Kiến Nghị

Điền Thiều lo lắng viết nhanh sẽ viết nhầm tên mình nên viết vô cùng chậm. Chậm nha, chắc chắn sẽ không phạm sai lầm.

Lý Ái Hoa nhìn thấy chữ viết của cô, kêu lên: "Linh Linh, sao chữ của em đẹp thế?"

Chữ viết gọn gàng tao nhã, so với chữ Từ Lệ Na uốn éo kiểu cách của bộ tuyên truyền còn xinh đẹp hơn. Nghĩ đến đối phương từng chế giễu cô chữ xấu như người, Lý Ái Hoa đặc biệt hy vọng Điền Thiệu có thể ở lại, để sau này có thể áp chế nhuệ khí của nhỏ kia.

Điền Thiều có ấn tượng rất tốt với Lý Ái Hoa, cũng sẵn sàng kể cho cô nghe nhiều hơn về hoàn cảnh của bản thân: “Em luyện tập theo bảng chữ mẫu. Khi còn bé, bởi vì cổ tay không có lực còn cột cổ tay lên bao cát, kiên trì sáu năm dùng cành cây luyện chữ, cuối cùng chữ viết mới có thể nhìn được."

Trói bao cát luyện cổ tay là chuyện đời trước, đời này không hề có. Nhưng thời điểm Đại Nha theo bà nội Ngọc Tú học tập bên cạnh không có ai, bà nội Ngọc Tú đã mất, không có ai có thể vạch trần cô được.

Lý Ái Hoa thở dài nói: "Linh Linh, em thật sự là lợi hại."

Không chỉ có thông minh còn chịu được cực khổ, không giống cô một chút khổ cũng không ăn nổi. Nghĩ đến ba cô bắt luyện chữ, cô khóc suốt một ngày một đêm, cuối cùng ba cô bị bà nội mắng không dám tiếp tục ép luyện nữa. Ở trường khá tốt, nhưng sau khi vào nhà máy, Lý Ái Hoa bị cười nhạo từng hối hận trước đây không chăm chỉ luyện chữ.

Điền Thiều điền thông tin vào mẫu đăng ký: "Chị Ái Hoa, vậy được chưa ạ?"

Lý Ái Hoa giúp đỡ kiểm tra, gật đầu: "Được rồi, chị đem danh sách tới chỗ trưởng khoa trước, em ở dưới này đợi chị, chị có chuyện muốn nói với em."

Điền Thiều cảm thấy chắc là chuyện tốt, gật đầu đồng ý.

Đợi khoảng mười lăm phút Lý Ái Hoa mới quay lại, phòng làm việc có ba người không tiện. Lý Ái Hoa dẫn Điền Thiều đi ra ngoài, đi đến dưới một gốc cây lớn, nhỏ giọng hỏi: “Em nói trước đây đã học kế toán, vậy nói cho chị biết một chút kế toán là làm gì?”

Điền Thiều cho biết: “Kế toán chính là công việc giám sát, quản lý tài sản, chủ yếu là điền chứng từ khoản nợ, xử lý sổ sách doanh thu và lập các biểu mẫu khác nhau. Còn công việc cụ thể thì tùy theo từng vị trí như kế toán trưởng, kế toán chi phí, và kế toán kho, mỗi vị trí sẽ làm những công việc khác nhau."

Lý Ái Hoa vốn chỉ thuận miệng hỏi, nhưng sau khi nghe cô nói rạch mạch càng thêm tin tưởng: "Vậy em đã làm kế toán thực tế chưa?"

"Không có, không tiếp xúc đến được, nhưng em tính nhẩm rất lợi hại. Kế toán thôn chúng em hàng năm phân lương thực, ông ấy vừa báo công điểm là em có thể tính ra nên được phân bao nhiêu cân lương thực rồi."

Cái này không phải khoác lác, mà là cô từng học qua huấn luyện đặc biệt về tính nhẩm, ở phương diện này có chút tâm đắc.

Lý Ái Hoa không hề nghi ngờ, cô ấy đề nghị: "Em có lý luận kiến

thức phong phú nhưng thực hành còn chưa đủ, em phải bù đắp điểm này, nếu không vòng sát hạch thứ hai nhất định không qua được."

Điền Thiệu thấy cô ấy muốn chỉ điểm mình, cố ý lộ ra vẻ mặt lo lắng nói: "Chị Ái Hoa, vậy phải làm thế nào?"

Lý Ái Hoa nói: “Hôm nay là mười sáu, tháng sau dự kiến

thi vào mười tám, còn có hơn ba mươi ngày, em có thể nhân cơ hội này tìm một kế toán viên có kinh nghiệm phong phú dạy cho mình, như vậy em còn có cơ hội trúng tuyển."

Trong lòng Điền Thiều khẽ động, cảm thấy ý kiến này

hay. Nếu cô trúng tuyển, đến lúc đó mọi người cũng sẽ chỉ cho rằng cô thông minh học nhanh. Điền Thiều trong lòng đã có quyết định, nhưng trên mặt lại có chút do dự: “Nhà em là nông dân lại không có thân thích trong thành phố, không biết tìm đâu ra người dạy.”

Lý Ái Hoa không chút do dự nói: “Mẹ chị quen biết rất nhiều người, có thể giúp em tìm một kế toán viên có kinh nghiệm dạy em, chỉ là người ta không quen biết gì em cả, không thể không duyên không cớ hỗ trợ được.”

Thấy Điền Linh Linh thông minh như vậy, cô nguyện ý lôi kéo một tay. Chỉ là đóng góp trong khả năng còn thù lao Điền Linh Linh phải tự bỏ ra, dù sao hai người cũng không quen biết.

Điền Thiều vui mừng khôn xiết, đây thật là buồn ngủ gặp chiếu manh, cô hưng phấn nói: "Nhất định rồi, sao có thể để người ta dạy miễn phí được chứ? Chỉ là em cũng không hiểu mấy thứ này lắm, chị Ái Hoa, chị xem là gửi tiền hay tặng đồ thì hợp lí?"

Nhìn Điền Thiều dứt khoát như vậy, Lý Ái Hoa thấy cô rất có quyết đoán, cảm thấy bản thân giúp đỡ có giá trị. Nếu Điền Thiều từ chối hoặc muốn cô xuất lực bỏ tiền, cô lập tức quay về ngay: “Tốt nhất là trả một nửa thù lao và đưa thêm một vài thứ. Tiền khoảng 30 đồng, còn đồ chỉ cần đưa một ít trứng gà cùng rau dưa là được. Ở nông thôn bọn em không hiếm lạ gì nhưng trong thành cái gì cũng phải bỏ tiền.”

Điền Thiều nắm tay của Lý Ái Hoa, vành mắt đỏ hoe: "Chị Ái Hoa, cảm ơn chị, chị đúng là một người tốt. Nếu không có chị, em không chuẩn bị cái gì chắc chắn rất khó thi đậu."

Nói xong Điền Thiều gọi Lý Tam Khôi đang đợi ở chỗ cũ, lấy trong gùi ra một hộp mật ong rừng: “Chị Ái Hoa, lần này tới em không mang gì cả, mật này chị mang về uống đi. Chờ lần sau tới, em mang cho chị ít trứng gà rau dưa."

Đôi mắt của Lý Ái Hoa sáng lên, mật ong là thứ cô thích nhất, chỉ là quá khó mua. Nhưng cô cũng không lấy không của Điền Thiều, đưa cho cô ấy hai đồng cùng 3 phiếu công nghiệp.

Điền Thiều đương nhiên sẽ không nhận.

Lý Ái Hoa nói: "Chị cầm không mật ong của em thật sự không hay, đến lúc đó bị người tố cáo sẽ mất việc. Linh Linh, nếu em thật sự muốn tốt cho chị thì nhận tiền và phiếu đi."

Điền Thiều ban đầu thầm nghĩ chỉ thu 1 đồng, nhưng Lý Ái Hoa đã trực tiếp bỏ tiền và phiếu vào túi của cô, còn nói người đến người đi nhìn bọn họ đưa đẩy như vậy người khác thấy sẽ ảnh hưởng không tốt. Không còn cách nào khác, Điền Thiều đành phải nhận.

Lý Ái Hoa nói: "Linh Linh, chuyện này nên xử lý sớm, ngày mốt em tới tìm chị nhé."

"Vâng, cảm ơn chị Ái Hoa.”

Nói xong, Lý Ái Hoa trở về phòng làm việc, Điền Thiều cũng mang Lý Tam Khôi đi ra ngoài.

Đến cửa, Điền Thiều đưa cho Mã Đông bao thuốc hồng tháp sơn đã mở: "Mã thúc, cha cháu không hút thuốc, mở ra rồi cũng không trả lại cung tiêu xã được. Mã thúc, chú cứ cầm đi."

Mã Đông không nhận, còn chân thành nói: “Cha cháu không hút thuốc thì có thể tặng cho người khác. Cô bé à, tiền này đều là tiền mồ hôi nước mắt cha mẹ cháu kiếm được. Sau này cháu thi được vào nhà máy, đến lúc đó tặng chú, chú nhất định sẽ nhận."

“Vậy chúng ta một lời đã định.”

Trước khi đi, cô còn cố ý lấy ra hai đồng và ba phiếu công nghiệp mà Lý Ái Hoa đưa cho cô: “Chỉ một chai mật ong bằng lòng bàn tay nào đáng 2 đồng cùng 3 phiếu công nghiệp. Cháu biết, đây là chị Ái Hoa thấy cháu sống không tốt nên cố ý cho nhiều! Mã thúc, chú giúp cháu trả lại tiền và phiếu cho chị Ái Hoa được không ạ?"

Mã Đông cười nói: "Không sao đâu, con bé cho cháu thì cứ cầm. Được rồi, nhà cháu cách đây cũng xa, về nhanh đi!"

Ngược lại không phải là sợ không an toàn mà là đi đường dưới cái nắng mùa hè như thiêu đốt này cũng là chịu tội.

Điền Thiều đỏ mặt nói: “Cháu đưa mật ong cho chị Ái Hoa là cảm ơn chị ấy, không nghĩ tới còn nhận được tiền.”

Mã Đông cười nói: “Bà nội con bé thích uống trà mật ong, nếu cháu thật muốn cảm ơn nó thì đưa thêm chút mật tới nhà con bé là được.”

"Vâng ạ."

Ra khỏi nhà máy dệt, Lý Tam Khôi thấp giọng hỏi: "Chị, chị sẽ không thật sự muốn dùng 30 đồng để học kế toán đó chứ?

Điền Thiều nói: “Em có biết lương kế toán nhà máy dệt là bao nhiêu không?”

“Em không biết, lẽ nào chị biết?”

Điền Thiều nói: “Đương nhiên biết, mỗi tháng tiền lương hình như là 30 đồng, còn phát lương thực cùng các loại phiếu công nghiệp, ngày lễ ngày tết còn phát đồ.”

Ngoài ra, vải vóc hiện nay rất khó mua, nhà máy dệt là nơi sản xuất vải. Chỉ cần cô lăn lộn ở đây, về sau nhất định có thể lấy được chút ít vải lỗi. Đương nhiên, những điều này cô sẽ không nói với Tam Khôi.

Lý Tam Khôi ồ một tiếng nói: "Nhưng chị có thể đảm bảo nhất định thi đậu sao?"

“Nếu có người dạy, có tám phần có thể thi đậu.”

Lý Tam Khôi không nói thêm nữa.