Mỗi một trường học, cho dù tuổi đời của nó có lâu hay không, đều sẽ có một vài truyền thuyết được lưu truyền, có thể không dính dáng đến ma quỷ. Nhưng đã là truyền thuyết ký lạ, thì có cái nào mà không phải chuyện xưa đâu?
Tất nhiên, trường tôi học cũng có một đống chuyện xưa quái dị.
Tôi và Áp Tử ở cùng phòng, trong phòng tổng cộng có 3 cái giường tầng, 5 người ở cùng nhau.
Khi lên giường thì đã là 1 giờ sáng, 3 bạn cùng phòng đang chơi bài cào, khi chúng tôi tiến vào, bọn họ cũng không để ý.
Một lúc sau, Áp Tử khát nước, xuống giường đến chỗ bình rót nước uống, lại phát hiện bên trong chẳng có giọt nước nào, nên tức giận kêu to: “Sao không còn một giọt nước, hôm nay tên khốn nào trực nhật, làm hại người khác vậy!”
“Không phải cậu à?” Trong đó có một người nói, còn một người thì cười to.
“Má, đúng là đen như chó!” Mặt Áp Tử đỏ lên, quẫn bách nói: “Vậy… Bình nước bên cạnh, còn nước không?”
“Đây là bình nước cậu mang lên mà, vậy mà cũng không nhận ra?” Lại một trận cười to.
“Chết tiệt!” Áp Tử tức giận đưa tay ra rồi rụt về, đúng lúc này, bình nước đã hơn 3 tháng không chứa một giọt nước nào, đột nhiên “bùm” nổ tung!
“Làm gì vậy! Không có nước uống lại quăng bình xả giận à?” Ba người kia đang nghiêm túc lộ ra vẻ mặt bực bội khi bị quấy rầy.
“Tôi… Tôi còn chưa động vào nó!” Áp Tử oan ức kêu lên.
Tôi đứng bên cạnh cậu ta nên nhìn thấy rất rõ ràng, tay cậu ta cách bình thủy tinh 5cm. Vì sao nó lại nổ? Thật sự tôi không thể tìm ra bất kỳ lý do nào để giải thích.
“Lẽ nào bình nước tự mình vỡ ra à?” Một người trong đó khinh thường liếc cậu ta: “Áp Tử à, tôi nói này, mặc dù bình thường cậu hay nói láo, nhưng cậu đừng có dùng trong ký túc xá này! Cậu xem, mấy anh em chúng tôi ai cũng hiểu cậu rất rõ.”
“Thế nhưng, thật sự là nó tự nổ mà!” Áp Tử tủi thân nói. Người thích nói dối thế mà cũng có lúc bị oan uổng.
Đột nhiên có người nói: “Nghe thấy không? Tiếng trẻ sơ sinh lại ngừng khóc.”
Mọi người cẩn thận lắng nghe, quả thật, bây giờ ngoài cửa chỉ còn tiếng gió bấc thổi, mà tiếng trẻ con khóc như có như không khi nãy đã biến mất.
Người kia cười thần bí, sau đó nói: “Còn nhớ truyền thuyết kia không?”
Truyền thuyết?
Đúng rồi! Quả thật có một cái rất linh, đã tồn tại ở ngôi trường có lịch sử hơn 70 năm này, tôi không nhịn được quay đầu lại… Liên quan đến đứa trẻ và mẹ của nó.
Người kia nhỏ giọng kể: “Lúc tôi vào trường từng nghe nói đến. Nghe nói hơn 10 năm trước, có một nữ sinh lớp 12 tên Lý Bình, bị con trai hiệu trưởng cưỡng bức. Xong việc còn cảnh cáo cô ấy không được nói ra ngoài, nếu không sẽ để cả nhà cô ấy sống không được yên ổn.”
“Nữ sinh đó xấu hổ không dám nói ra ngoài, nhưng không ngờ rằng thật sự đã mang thai. Bụng của cô ấy to lên từng ngày, càng ngày cô ấy càng lo lắng, cuối cùng cô ấy đi tìm con trai hiệu trưởng. Tên kia không muốn chịu trách nhiệm, ép buộc cô ấy phá thai, cũng đem thi thể trẻ sơ sinh chôn ở gốc cây long não nào đó bên cạnh ngôi đình cổ trong trường.”
“Sau hôm đó, không biết cô gái kia đã đi đâu, có người nói cô ấy không chịu nổi đả kích nên đã tự sát. Mà con trai hiệu trưởng, vì chuyện cô gái kia mất tích nên bị điều tra, cuối cùng nói ra chuyện này. Anh ta bị phán 3 năm tù.”
“Chẳng qua, cho đến nay vẫn chưa tìm thấy cô gái kia. Từ đó về sau, cứ buổi tối, đôi khi sẽ có tiếng khóc trẻ sơ sinh khóc nỉ non ở đám cây long não gần đình cổ. Chẳng qua đây là truyền thuyết lưu lại, cũng không phải chuyện xưa, mà xảy ra cách đây 5 năm.”
“Có một đêm, tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non lại vang lên, bởi vì là thứ bảy, rất nhiều học sinh đều về nhà, trên ký túc xá chỉ còn lại Vương Cường nam sinh lớp 11.”
“Nam sinh kia nghe thấy tiếng khóc, thấy sợ hãi, liền muốn uống nước. Không ngờ rằng, tay còn chưa đυ.ng đến cốc nước, ly kia liền vỡ nát.”
“Ngày hôm sau, nam sinh kia cũng mất tích… Nhưng cũng bởi vì như vậy, từ đó về sau không nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh nữa, mãi cho đến tối hôm nay!”
Người kia cười xấu xa: “Áp Tử, tên kia sau khi bể cốc nước thì biến mất, nhưng cậu lại bể luôn cả bình nước, cái này còn to hơn cốc nước gấp mấy lần. Này, thật sự không biết cậu sẽ chết thế nào đâu!”
Câu nói đùa này dọa Áp Tử sợ, cậu ta chột dạ nhìn sang tôi: “Tiểu Dạ… Cậu… Cậu… Cậu hại tôi thảm rồi!”
“Sao lại như vậy, nếu tôi không nói, thì cậu cũng bị bọn họ bắt làm mà. Với lại nếu cậu sợ, rất đơn giản, đừng có đi!”
“Sao có thể! Tôi còn muốn sống an ổn ở trường đấy!”
“Vậy cậu muốn thế nào?”
“Hay là cậu đi với tôi?” Cậu ta thăm dò hỏi tôi.
Tôi cười ha ha, hỏi ngược lại: “Cậu thấy có thể hay không?”
Cậu ta sợ đến mức mặt không còn chút máu, chỉ thì thào nói: “Dù thế nào cậu cũng nên chịu trách nhiệm chứ!”
Tôi tức giận nói: “ Cậu đừng có mà đổ trách nhiệm lên người khác, cái này là do cậu lắm mồm mà ra!”
“Tiểu Dạ…” Cậu ta vẫn chưa hết hy vọng.
Tôi thẳng thừng kéo chăn trùm kín đầu, không để ý đến cậu ta, chỉ hé một kẻ hở nhìn trộm, thấy cậu ta hồn xiêu phách lạc.
Không ngờ rằng, đây là lần cuối cùng tôi nhìn thấy cậu ta. 3 ngày sau tôi mới biết, buổi tối cùng ngày Áp Tử đến nơi hẹn, rồi mất tích…
Thế là hơn 10 ngày, có người trong cục cảnh sát tìm bốn người chúng tôi nói chuyện.
Tôi không tỉnh táo nói với bọn họ, liên quan đến truyền thuyết và chuyện xảy ra buổi tối trước khi xảy ra chuyện, kết quả mấy chú cảnh sát kia cười to, cười muốn chảy nước mắt luôn. Nhưng thật sự tôi không hiểu chuyện này có gì đáng cười chứ.
Hầy, có lẽ sau khi lớn lên, thì đã mất đi sức tưởng tượng và khả năng nhìn nhận sự việc.
“Cậu muốn chúng tôi tin, Vương Vĩ bị trẻ sơ sinh đó bắt đi?” Haha, bạn nhỏ, trí tưởng tượng của cậu phong phú thật đấy.” Bọn họ lắc đầu cười.
Có thể thấy được, nếu tôi không phải con trai thương nhân giàu có, bọn họ chắc chắn đề nghị tôi đi tìm bác sĩ tâm thần, kiểm tra xem đầu tôi có vấn đề hay không.
Nhưng mà mấy chú cảnh sát vẫn căn cứ theo manh mối tôi cũng cấp, đi tìm mấy tiểu quỷ lớp 7 kia.
Mới đầu bọn họ chỉ thừa nhận từng ước hẹn với Áp Tử, nhưng Áp Tử lại không đến, sau đó mấy chú cảnh sát làm biện pháp dụ dỗ, cuối cùng bọn họ nói ra sự thật.
Chuyện xảy ra tối hôm đó, quả thật không thể tưởng tượng nổi.