Dạ Bất Ngữ Quỷ Dị Đương Án

Quyển 1 - Chương 5: Lỗ Hổng Ma Quái

Không biết ai từng nói, kẻ thù lớn nhất của con người không phải là chính mình, mà là lòng hư vinh không thể kiềm chế được.

Đêm hôm đó lòng hư vinh của Áp Tử cuối cùng đã chiến thắng nỗi sợ hãi của cậu ta, đúng 12 giờ cậu ta vẫn theo lời hẹn với đám nhóc kia đến khu rừng long não bên cạnh đình cổ.

Sau đây là lời thủ lĩnh của đám nhóc lớp 7 kia – Lữ Doanh kể lại chuyện ngày đó cho tôi vào vài ngày sau.

Khi nhắc đến vài tình tiết tay cậu ta còn phát run, dáng vẻ tựa như vẫn chưa qua cơn sang chấn.

Tôi không biết cậu ta có nói dối hay không, nhưng có vài tình tiết nghĩ lại cũng phóng đại quá.

Xin lưu ý, tiếp sau đây tôi sẽ dùng ngôi thứ nhất để ghi lại câu chuyện này. “Tôi” ở phía dưới là chỉ Lữ Doanh.

….

Đồng hồ vừa điểm 12 giờ, tôi đến cái đình cổ trong trường.

Haha, không ngờ cái thứ hay đi trễ cũng đã tới rồi. Áp… Vương Vĩ... Đàn anh Vương Vĩ cũng đã đến, chỉ là có vẻ không có tinh thần cho lắm. Có thể là hôm qua ngủ không ngon, tôi cũng không quan tâm mấy.

Thật ra tối hôm qua lúc chia tay với các đàn anh, sau khi về phòng ngủ tôi đã nghe ngóng được truyền thuyết trẻ sơ sinh khóc lúc nửa đêm, cũng nói chuyện này cho đám bạn biết. Bọn họ rất hào hứng, có đứa còn lấy công cụ gì đó trông như cái xẻng, tuyên bố là muốn đào nó ra để học tiết giải phẫu cơ thể người.

“Nhiều năm thế rồi, muốn đào lên cũng chỉ còn bộ xương thôi.” Một người bạn học của tôi nói

Ngay lập tức có đứa không phục: “Cũng còn giải phẫu được mà, dùng tay tách nó ra. Hê hê, sẵn tiện tìm hiểu xem cấu tạo xương người có giống như trên sách mô tả không.”

Bọn họ nói mà ngập tràn hứng thú, dáng vẻ như nắm chắc lắm, tựa như xác chết của đứa trẻ sơ sinh kia đã nằm trong tay, chỉ chờ họ đến xử lý.

Thật ra chúng tôi cũng không biết tại sao lại kích động như vậy, như là bị thứ gì đó xúi giục.

Sau đó tôi phát hiện đàn anh Vương Vĩ ở đối diện chỉ yên lặng nhìn chúng tôi bằng ánh mắt lạnh lùng. Đột nhiên anh ta hỏi: “Các cậu muốn đào đứa bé lên à? Có biết nó bị chôn ở chỗ nào không?”

Chúng tôi lập tức tròn mắt. Đúng vậy, chúng tôi chỉ biết nó bị chôn trong rừng long não, không biết vị trí cụ thể.

Nhưng điều khiến tôi giật mình là thái độ của đàn anh Vương Vĩ, vì trước đây đã từng nghe qua vài lời đồn. Rất nhiều người nói anh ta hay thấy người sang bắt quàng làm họ, nhát như thỏ đế. Haha, thật lòng thì nguyên nhân chúng tôi sắp xếp cuộc mạo hiểm lần này chủ yếu là muốn nhìn đàn anh xấu mặt. Nhưng mà không ngờ lần này anh ta lại bình tĩnh như vậy.

Gió lại thổi mạnh hơn, thổi lên người khiến người ta cảm thấy rét run. Trời rất tối, lại không có trăng. Lạ thật, cách đó không lâu trăng còn sáng trên cao mà.

“Chẳng lẽ mày biết à?” Có người hỏi.

Đàn anh hừ một tiếng: “Xưng hô với đàn anh thì phải gọi “anh”!”

Đứa kia rất tức giận, nhưng không đè ép được sự tò mò của mình nên chỉ đành bày ra vẻ cung kính: “Đàn anh, anh biết hả?”

“Tôi không biết.” Anh ta từ tốn nói.

“Vậy anh còn làm ra vẻ thành thục kia làm gì?” Có mấy đứa không nhịn được la lên.

Đàn anh lại không thèm để ý, nói: “Tuy là tôi không biết, nhưng tôi có thể suy ra vị trí đại khái của nó.”

“Suy ra?” Đứa bị bẫy tức tối nói: “Anh tưởng anh là Conan Doyle à?”

Đàn anh mặc kệ cậu ta, chỉ nói tiếp với vẻ dửng dưng: “Chuyện này cũng đơn giản thôi, các cậu thử nghĩ coi, có hai người, một người tinh thần hoảng loạn, không thể tập trung, còn một người khác thì lại quá mệt, cơ thể gầy yếu. Nếu bọn họ muốn vào khu rừng này giấu một thứ mà mình mãi mãi không muốn nhìn thấy, cũng không muốn bị ai phát hiện… Cậu nói xem bọn họ sẽ giấu nó ở đâu?”

“Đương nhiên là chỗ mà mọi người không thường lui tới.” Đứa kia lẩm bẩm, đột nhiên bừng tỉnh: “Á! Ở bên rìa phía nam của cánh rừng!”

Mảnh đất ở rìa phía nam của khu rừng long não có hai ngôi mộ hoang, không biết vì sao đến giờ nhà trường vẫn còn giữ lại, nơi đó suốt ngày u ám tịch mịch, nhìn mà phát sợ, người đi tới đó tất nhiên cũng ít đi.

Mấy đứa kia hoan hô giơ công cụ lên, chạy nhanh như chớp đến chỗ đó.

Tôi càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, chưa từng nghe nói đàn anh Vương Vĩ có khả năng suy luận mạnh như vậy. Hơn nữa lá gan hình như cũng không nhỏ như trong lời đồn, bởi vì anh ta là người dẫn đầu trong nhóm.

Chẳng lẽ là đồn đại không đáng tin?

Nhưng hôm qua tôi thấy đàn anh rõ ràng là người nói năng lung tung, là kiểu ma cà bông vừa ra đường là có thể tìm được một đám. Nhưng bây giờ trước mặt rõ ràng là một kẻ tài hoa đã đọc nhiều sách vở, một bụng kinh văn.

Trời đất! Mới hơn 20 tiếng trôi qua mà tính cách một người có thể thay đổi nhiều đến vậy.

Tôi một bụng nghi ngờ đi theo họ.

Sau khi đến nơi, mọi người bắt đầu đánh giá mảnh rừng bên này.

Đây là một mảnh đất nhỏ hơn 20 mét vuông, có hai ngôi mộ cổ nằm trong đó, vị trí có vẻ vô cùng quái lạ.

Đương nhiên đây không phải là lần đầu tiên bọn tôi đến đây, nhưng trước nay chưa từng nghiêm túc chú ý cảnh vật bốn phía. Càng không chú ý đến việc số cây long não ở đây thật ra cũng rất nhiều, nhiều đến mức khiến bọn tôi không biết đào từ đâu.

Vì không có cách nào xuống tay nên ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía đàn anh.

Đàn anh từ tốn nói: “Nghĩ thử đi, trong tình huống này, cậu sẽ chôn thứ đó ở nơi mà cậu cho là an toàn nhất. Ở...”

“Em biết rồi, anh ta chôn trong một trong hai ngôi mộ này!” Có đứa phấn khích la lên. Trong đám người lập tức vang lên tiếng “ồ” vẻ đồng tình.

Đàn anh hung tợn trừng mắt nhìn cậu ta, dường như rất mất hứng vì bị ngắt lời: “Cậu nghĩ có khả thi không? Đi thử xem!”

Người kia hừ một tiếng, cầm cái xẻng đi về phía một trong hai ngôi mộ. Nhưng khi đào xuống lại đột nhiên lộ vẻ sững sờ, cuối cùng im lặng cầm xẻng quay về.

“Sao rồi?” Có người tò mò hỏi.

“Không thể ở chỗ đó được.” Cậu ta lẩm bẩm.

Đàn anh nói: “Hừ, vẫn có tí đầu óc. Đương nhiên là không nằm ở đó rồi. Đất mộ cứng như thế, đối với hai người kia mà nói thật sự hơi khó khăn. Hơn nữa quan trọng nhất là đèn đường.”

“Đèn đường?” Cả đám ngơ ngác.

“Đúng. Vài chục năm nay, mặc dù trường học đã đổi đèn đường từ đèn dầu thành đèn điện, nhưng chưa từng thay đổi đổi cách bố trí. Các cậu xem, dù chỗ này rất hẻo lánh, nhưng ánh sáng của đèn đường vẫn có thể soi được đến chỗ ngôi mộ. Chỉ cần có ánh sáng thì sẽ không tránh được việc có thể bị người khác nhìn thấy. Điều này đối với hai người họ quá mạo hiểm. Cho nên, nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ chọn một nơi đất dễ đào hơn, lại không bị lộ trước ánh đèn. Chỉ có một chỗ phù hợp với điều kiện trên, đó là...” Đàn anh nhìn về hướng bắc.

Ở cuối vệt sáng lờ mờ của đèn đường, có một gốc cây long nhãn lớn đang đứng sừng sững trong bóng đêm.

“Nhất định là ở chỗ đó!” Mọi người kích động chạy qua, đào xới lung tung dưới gốc cây.

Hầy, mãi đến giờ tôi vẫn không biết tại sao chúng tôi lại hưởng ứng đến vậy, lần đầu tiên tôi có cảm giác hưng phấn như thế. Tựa như thứ chôn dưới gốc cây không phải là hài cốt của trẻ em gì đó, mà là một kho báu khổng lồ.

Tôi cũng không cách nào giữ được tỉnh táo, chỉ biết dốc sức dùng xẻng đào đất. Một lần tình cờ ngẩng đầu lên, tôi thấy đàn anh Vương Vĩ không hề giúp đỡ, chỉ đứng một bên lạnh lùng nhìn, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười rất ma quái...

Tôi ngẩn người, còn chưa kịp nghĩ nhiều thì đã nghe tiếng xẻng va vào một vật cứng.

“Đây là thứ gì? Nhìn như bê tông ấy.” Chủ của cái xẻng càu nhàu một tiếng.

“Đập nó ra đi.” Tôi không do dự nói, chưa nghĩ xem tại sao nơi đó lại có bê tông. Chỉ là trực giác cho rằng hài cốt phải nằm bên dưới lớp bê tông này.

“Răng rắc” một tiếng, đất cứng bị cả đám đập phá dữ dội cuối cùng cũng bị thủng lỗ, một cơn gió lạnh thỏi qua, thổi cho người ta cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân.

Đột nhiên, loáng thoáng có tiếng gì đó vang lên. Là... Là tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh!

Âm thanh kia tựa như ngọn nguồn ma quỷ vang vọng khắp khu rừng, nhưng càng đáng sợ hơn là nó không phải phát ra từ trong cái hố... Mà là... Mà là đến từ đỉnh đầu của chúng tôi.

Sự nhiệt tình của chúng tôi nhanh chóng bị một cảm giác sợ hãi chưa từng có làm cho bay biến.

Lúc này đàn anh lại cười lớn, cười cực kỳ quái dị. Anh ta trèo lên cây long não một cách lưu loát, tựa như cây trơn không có cành, tốc độ rất nhanh.

Tôi dám cược, cho dù người leo núi chuyên nghiệp cũng không thể đạt tới tốc độ đó.

Anh ta lấy xuống một cái túi màu xanh dương từ trên ngọn cây rậm rạp rồi nhảy thẳng xuống từ chỗ cao hơn mười mét.

Xin hãy tin tôi, tôi khẳng định là tôi không bị hoa mắt.

Anh ta thật sự nhảy xuống, hơn nữa còn không bị làm sao cả. Chỉ cười hì hì nói với chúng tôi: “Hì hì, không phải các cậu muốn xem hài cốt của đứa trẻ hả?” Vừa nói anh ta vừa giơ lên cái túi không biết đã bị gió thổi mưa tạt bao lâu, đã sớm không còn giữ được hình dạng, mở từng lớp từng lớp của nó ra…

Trời ơi! Bên trong đó là một đứa trẻ sơ sinh chưa phát triển hoàn toàn đang sống nhăn răng!

Đứa trẻ kia cứ khóc không ngừng, vung vẩy cánh tay nhỏ bé. Đột nhiên, máu trên mặt nó chảy ra, màu máu đỏ tươi, rất thê thảm. Nhưng nó vẫn cứ khóc lớn như cũ, vung vẩy cái tay nhỏ…

“Mẹ ơi!” Không biết là ai kêu lên trước, đám người chúng tôi như nghe được mệnh lệnh mà chạy như điên trở về.

Sau khi về ký túc xá, tôi càng nghĩ càng thấy không đúng.

Đây có phải là đàn anh đang trêu đùa bọn tôi không? Chẳng lẽ anh ta đã biết kế hoạch của bọn tôi, muốn làm cho bọn tôi xấu mặt?

Có điều kỹ năng diễn xuất của anh ta tinh tế quá, ai cũng sẽ mắc mưu thôi!

Tôi nhất thời phục sát đất, không còn sợ nữa, dùng cả buổi tối để nghĩ cách trả đũa. Lần này mất mặt là cái chắc rồi, nhưng quan trọng là làm sao để tổn thất giảm đến mức nhỏ nhất.

Sáng sớm hôm sau, tôi đến lớp của đàn anh, hi vọng có thể đánh đòn phủ đầu, chất vấn anh ta tại sao tối hôm trước lại dọa nạt đàn em như vậy. Làm vậy có thể khiến anh ta nhất thời nghẹn lời, rồi chuyện này cứ thế mà xong.

Nhưng đàn anh lại không đến lớp.

Chẳng lẽ anh ta ở nhà biên trò cười này thành tập, sau đó lan truyền khắp trường? Tôi chửi thầm trong lòng.

Tôi chưa từ bỏ ý định, kết thúc tiết học sáng thì tìm hai đứa bạn đến chỗ mộ cổ nọ. Muốn tìm lỗ hổng trong kế hoạch của đàn anh, ít nhất cũng phải giả bộ là đang phối hợp với anh ta thôi.

Trời đất! Chúng tôi phát hiện dưới gốc cây long nhãn kia không hề dấu vết đào xới.

Trong lúc kinh ngạc, tôi không khỏi nhìn lên ngọn cây. Chỗ đàn anh lấy cái túi kia dường như thấp thoáng thấy một thứ màu xanh lam.

Chúng tôi… Thật sự không có ai gan đến độ dám lên lấy nó xuống!

Vốn tưởng chuyện này cứ thế mà trôi qua, nhưng vài ngày sau lúc cảnh sát tìm đến tôi mới biết đàn anh đã mất tích.

Chuyện này vốn vi phạm nội quy trường học, hơn nữa còn có người mất tích. Đương nhiên chúng tôi không dám nói ra, không cẩn thận thì sẽ bị ghi tội nặng.

Lữ Doanh kể một mạch xong câu chuyện này cho tôi nghe, cuối cùng nói: “Mẹ nhà nó! Ai nói tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”



Tôi nhún vai, trong lòng sinh ra một đống câu hỏi, nhưng có hỏi thì cậu ta cũng không trả lời được.

Lữ Doanh thở hổn hển như là mệt lắm rồi, nói: “Đàn anh! Anh đừng hỏi em câu hỏi nào nữa. Từ giờ em không muốn nghe bất cứ thứ gì có liên quan đến chuyện này!”

Sau khi nói xong cậu ta đi mất, lưng khòm kỳ lạ, dáng vẻ lao lực quá độ.

Mấy thứ như tò mò rất giống ma túy, đều tra tấn người khác. Sau khi vắt óc suy nghĩ, tôi vẫn không có cách nào giải đáp.

Nếu những lời Lữ Doanh nói là thật thì người xuất hiện hôm đó tuyệt đối không phải Áp Tử, tên ngu xuẩn kia không thông minh như vậy.

Nhưng nếu như tôi đoán thì lại có vấn đề: Người mà đám học sinh lớp 7 thấy rốt cuộc là ai?

Hầy, chuyện này càng ngày càng khiến người ta khó hiểu! Đột nhiên tôi nhớ đến câu mình vô tình nói mấy ngày trước “cho dù Áp Tử có chết thành ma cũng sẽ thực hiện lời hứa”, toàn thân tôi không khỏi rét run.

Không, trên đời này làm gì có ma. Lẽ nào trong chuyện này còn có ẩn tình gì mà tôi không biết?