Bị Quan Tĩnh Hạ đánh thức, cộng thêm tiếng ồn ào ở bên ngoài nên Từ Thi đã tỉnh giấc ngay.
Mở mắt ra đã cảm thấy mình đang ngả vào ai đó, Từ Thi ngồi dậy rồi quay sang với gương mặt nhỏ nhắn lơ mơ có chút ngái ngủ, ngơ ngác nhìn Quan Tĩnh Hạ. Bất giác gọi, “Đàn chị…”
Rồi không biết nói gì tiếp, Từ Thi ngưng một chút, muốn để não bộ hoạt động trở lại trước sau giấc ngủ sâu vừa rồi.
Chỉ nhớ là sau khi uống thuốc thì cô cảm thấy rất buồn ngủ, sau đó không lâu liền ngủ mất, mà không còn nhớ gì nữa rồi. Đến lúc tỉnh dậy lại thấy đầu đang ở trên vai Quan Tĩnh Hạ, có nghĩa là mình đã dựa lên vai đàn chị ngủ suốt đường đi???
Nghĩ ngợi rồi đưa ra kết luận cuối cùng như vậy không khỏi khiến Từ Thi phải bất giác đưa tay lên bóp nhẹ phần ấn đường giữa hai lông mày một cách mệt mỏi. Vốn dĩ muốn nhân cơ hội trò chuyện để thân thiết hơn với đàn chị, thế mà cuối cùng lại lăn ra ngủ không biết trời trăng gì, đúng thật là mất mặt mà.
Từ Thi sau khi nhận thức được tình hình mới vội gượng cười, “Xin lỗi đàn chị, em buồn ngủ quá nên không để ý.”
Rồi còn nói thêm với suy nghĩ vô cùng đơn thuần, “Mà dựa như vậy có làm vai chị bị đau không,…liệu có ảnh hưởng đến tay đánh đàn…”, giọng nói nhỏ dần, càng đến cuối câu lại càng lộ ra vẻ e dè, có chút lo lắng nữa.
Rồi khẽ ngước mắt lên nhìn, Từ Thi bất chợt thấy khóe miệng người trước mặt này hình như vừa nhếch lên như đang mỉm cười.
Nhưng nó đã rất nhanh chóng biến mất, khuôn mặt đó ngay lập tức trở về vẻ lạnh tanh quen thuộc chỉ trong một giây khiến Từ Thi còn mơ hồ nghĩ không biết có phải mình vừa nhìn nhầm hay không.
Quan Tĩnh Hạ đã nhanh chóng đứng dậy đi ra khỏi ghế, mặc kệ cô nhóc vẫn còn lơ mơ bên cạnh mà quay lưng lại, nhạt giọng thốt lên hai từ, “Không sao.”
Đến khi mọi người đang lần lượt xuống xe Từ Thi mới định thần lại, nhìn ra ngoài thì thấy xe của mình đã đỗ lại trên một khoảng sân khá rộng. Xung quanh có khá nhiều xe ô tô đưa đón, mọi người từ trên xe cũng đang bắt đầu đổ xuống, bảo sao mà cô thấy ồn ào như vậy.
Nhìn lại vào trong xe, số người trên xe không còn lại mấy nên Từ Thi mới vội vã đứng dậy rồi đi xuống theo.
Đám học sinh đang đứng bên cạnh xe đợi Trình Tương phát vé để chuẩn bị vào bên trong.
Ngay phía trước mặt là tòa nhà lớn, bên trên nóc có dòng chữ “Nhà hát trung tâm thành phố B”.
Tất cả sau đó nhanh chóng đi vào khu vực soát vé ở cửa tòa nhà.
Đoàn người của trường Đông Giang không ít, chưa tính tới những người đi thi thì chủ yếu lại đều là học sinh đi cổ vũ tinh thần, nên từ ngoài nhìn vào thì bọn họ trông vô cùng khí thế. Cũng một phần nhờ cái logo của trường Đông Giang in trên áo vest bên ngoài của bộ âu phục, vốn đã luôn nổi bật trong hệ thống các trường cấp ba của thành phố, nên bây giờ nhìn vào lại càng dễ nhận ra.
Từ Thi lần đầu tiên cảm nhận được sức ảnh hưởng khi mang cái mác “học sinh trường Đông Giang” như thế này, nên cô đang phải cố gắng giữ bản thân thật bình tĩnh trước rất nhiều những con mắt từ các học sinh trường khác đang hướng về mình kia.
Chợt quay sang thấy Quan Tĩnh Hạ vẫn rất bình thản và lạnh lùng, Từ Thi thầm nghĩ không hổ là đàn chị Tĩnh Hạ của mình mà, bất giác nở một nụ cười mê mẩn nhìn chằm chằm vào Quan Tĩnh Hạ.
Một nụ cười đẹp như nắng ấm buổi sáng trên gương mặt vừa xinh đẹp vừa đáng yêu này của Từ Thi từ khi xuất hiện đến bây giờ đã thu hút không ít nữ sinh đứng gần đó, những tiếng cười reo thích thú không giấu diếm ấy đã lọt vào tai Từ Thi lúc này, kéo cô phải quay đầu lại nhìn.
Khuôn mặt này thực sự là có khả năng bóp nát trái tim người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên. Giao Ly đã từng nói như vậy, bây giờ Từ Thi có chút tin vào câu nói ấy rồi.
Những nữ sinh ấy vẫn rất mạnh dạn ngắm nghía cô không dời mắt, thỉnh thoảng cũng có một vài người nhìn tới Quan Tĩnh Hạ nhưng không nhiều bằng Từ Thi.
Bởi một nguyên nhân mà mãi sau Từ Thi cũng không hề biết, đó là vì gương mặt của Quan Tĩnh Hạ đã rất quen thuộc với đám nữ sinh đi thi và cổ vũ này từ năm ngoái rồi, nên tất cả bây giờ mới muốn ngắm nhìn kĩ hơn một nữ sinh cũng rất đẹp nhưng lần đầu xuất hiện kia là Từ Thi.
Cho tới khi đoàn người di chuyển vào bên trong sau khi soát vé xong rồi, Từ Thi mới được giải thoát mà thở ra một hơi nhẹ nhõm. Từ trước tới nay cô chưa bao giờ bị nhiều người nhìn ngó tới vậy, thật có chút không quen.
Rồi lại mơ màng thầm nghĩ, nếu mình mà là con trai thì có khi mấy nữ sinh ấy đã không ngần ngại mà tiến thẳng tới làm quen rồi.
“Từ Thi.”, giọng nói khe khẽ của Giao Ly không biết từ bao giờ bỗng xuất hiện bên cạnh Từ Thi, kéo cô định thần lại.
“Sao vừa rồi mày lại ngủ lăn ra thế?”
Vừa nãy trên xe Giao Ly có ngó lên nhìn xem hai người đang làm gì, thì bất ngờ thấy Từ Thi đang dựa trên vai Quan Tĩnh Hạ ngủ ngon lành. Không khỏi thầm nghĩ cơ hội tốt như thế mà Từ Thi lại lăn ra ngủ, thật phí công cô nàng đã lo nghĩ cho cô nhóc này nhiều như vậy.
Từ Thi nhớ lại vấn đề này thỉ liền vô cùng bất lực, nhưng cũng chỉ có thể chán nản thở dài, “Có trách thì trách viên thuốc của đàn chị Tĩnh Hạ quá mạnh thôi, làm em chẳng kịp nói được gì.”
Lần đầu tiền cô cảm nhận được rõ rệt rằng say xe là một điểm yếu chí mạng.
Không ngờ rằng liều thuốc của Quan Tĩnh Hạ lại mạnh như thế, hết khó chịu là một chuyện, đằng này lại khiến cô buồn ngủ tới lăn ra cả quãng đường như vậy, thật không biết nên cười hay nên khóc nữa.
Nhưng thất bại là mẹ thành công mà, Từ Thi nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Chỉ cần xuống khỏi ô tô thì bây giờ cô chính là một con gián đập mãi không chết, khẳng định lúc này không có một ai tỉnh táo và hào hứng hơn cô nữa.
Đầu óc cứ để trên mây mà vô thức cùng đoàn người đi sâu vào trong, đến lúc nhận ra thì Từ Thi đã dừng lại trước một cánh cửa lớn, hai bên có hai ngã rẽ.
Từ Thi còn đang thắc mắc không biết phải đi đâu thì thấy vài người trong đoàn đã tách ra đi về ngã rẽ bên phải, trong đó có Quan Tĩnh Hạ.
Thấy vậy, Từ Thi đang tính đi theo thì lại chợt bị Giao Ly túm lấy, kịp thời kéo tay lại, “Bên đó là phòng chuẩn bị của thí sinh, chúng ta đi bên này.”
Ánh sáng bên trong hội trường không chói lóa như ở ngoài đại sảnh, chỉ có những bóng đèn lớn treo trên trần chiếu thẳng xuống sân khấu bên dưới, nổi bật lên giữa hội trường rộng lớn.
Đây là lần đầu tiên Từ Thi tới nhà hát trung tâm nên không khỏi thấy ngỡ ngàng trước không gian rộng lớn này.
Ổn định trên ghế xong Từ Thi mới quay sang hỏi, “Mấy giờ thì bắt đầu thế chị?”
Giao Ly hơi nhướng mày suy nghĩ, rồi liền quay sang cô bạn ngồi bên cạnh hỏi luôn, “Mấy giờ thì bắt đầu thế?”
“Còn 15 phút nữa thì phải.”
Từ Thi cũng nghe thấy câu trả lời nên cũng không đợi Giao Ly nói lại, đã kéo kéo tay cô nàng, “Vậy chúng ta tới phòng chuẩn bị một chút đi, em muốn tới xem đàn chị Tĩnh Hạ.”
Suy nghĩ chỉ vài giây Giao Ly đã “ừm” một tiếng đồng ý, sau đó đứng dậy khỏi ghế rồi hơi khom người đi ra. Từ Thi cũng theo sát, hai người cùng đi ra ngoài cửa rồi rẽ trái tới phòng chuẩn bị của các thí sinh.
Đi trên một dãy hành lang dài, dừng lại trước một cánh cửa phòng đang mở bên tay trái, bên trên có dán biển ghi “Phòng chuẩn bị”, Giao Ly mới đánh mắt với Từ Thi rồi cùng đi vào trong.
Bên trong khá đông người, đa số đều là người thân bạn bè của các thí sinh tới cổ vũ trò chuyện trước khi tới giờ.
Từ Thi thấy vậy thì ngó quanh, cuối cùng cũng thấy Quan Tĩnh Hạ đang ngồi trên một chiếc ghế tách biệt hẳn với bầu không khí xôn xao náo nhiệt xung quanh, cô nàng đang cúi mặt nhìn xuống điện thoại.
“Đàn chị Tĩnh Hạ!”
Ngẩng đầu lên khi chợt nghe có tiếng gọi, thì thấy Từ Thi đang mỉm cười đi tới cùng với Giao Ly ở phía sau.
Quan Tĩnh Hạ bèn tắt điện thoại, nhạt giọng khi hai người tới nơi, “Hai người vào đây làm gì?”
Từ Thi vừa nói vừa nở một nụ cười tươi roi rói với Quan Tĩnh Hạ, “Tới cổ vũ cho chị đó.”
Giao Ly cũng mỉm cười ý chỉ đồng tình, cô nàng cũng muốn tới tiếp sức tinh thần cho cô bạn thân của mình.
Quan Tĩnh Hạ không nói gì nữa mà cúi xuống nhìn lại vào màn hình điện thoại, mấy tin nhắn đã gửi đi nhưng đều chưa được đọc.
Sau đó liền bị tiếng gọi của Từ Thi làm giật mình, “Đàn chị, chị thấy căng thẳng à?”
Nhìn vẻ mặt có chút nghiêm túc của Từ Thi, Quan Tĩnh Hạ ngơ người giây lát rồi mới khẽ thở nhẹ ra một hơi.
Tiếp tục nhạt giọng nói, “Tôi thi lượt thứ hai nên sắp bắt đầu rồi, hai người về đi.”
Thấy vậy nên Giao Ly đành phải kéo tay Từ Thi giục cô nhóc quay lại hội trường, vừa thầm nghĩ cô bạn này của mình mà cũng biết căng thẳng chắc, Từ Thi đúng là hỏi thừa khiến người ta thấy phiền mà đuổi về rồi kia kìa.
Từ Thi miễn cưỡng bị Giao Ly kéo đi, lúc qua cửa còn cố dừng lại bám tay vào thành cửa, nhưng cuối cùng chỉ được ghé mỗi mặt vào, nói lớn, “Đàn chị, cố lên nhé!”
Giật mình ngẩng đầu lên đối diện với gương mặt tươi cười của Từ Thi, nụ cười ấy vẫn sáng chói rực rỡ như mọi lần mỗi khi xuất hiện, nhưng Quan Tĩnh Hạ vẫn chỉ yên lặng nhìn lại.
Từ Thi đoán là không đợi được Quan Tĩnh Hạ đáp lại nữa rồi, nên cô mới an phận để Giao Ly kéo đi ngay sau đó.
Lúc này người trong ban tổ chức cuộc thi từ hậu trường đằng sau đã cất tiếng gọi: “Thí sinh đầu tiên chuẩn bị lên sân khấu, Trần Huyễn, 17 tuổi, trường Trung học Phong Điền.”
Lượt thi đã được bốc thăm từ trước ngày thi đấu rồi, thế nào mà Quan Tĩnh Hạ đã trúng ngay phải lượt thứ hai, ngay sau người này.
Khoảng mười phút sau Quan Tĩnh Hạ đã đứng dậy đợi sẵn, trong lòng lại dần dâng lên cảm giác bất an.
Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lấy lại cảm giác quen thuộc.
Đợi đến lượt thứ hai, khi tên của mình được đọc lên trên sân khấu, cô mới từ từ đi ra ngoài.
Trong khi đó màn hình điện thoại đang cất trong cặp của Quan Tĩnh Hạ vẫn còn để mở khung tin nhắn trên wechat.
/Bọn em bắt đầu đi rồi/
Đã gửi lúc 14:35
/Bao giờ thì chị tới?/
Đã gửi lúc 14:58
/Ba rưỡi bắt đầu, em thi ngay lượt thứ hai, chị đến chưa?/
Đã gửi lúc 15:20
Kết thúc lượt thi đầu tiên, cả hội trường sau đó yên lặng không một tiếng động tiếp tục nhìn xuống thí sinh thứ hai đã xuất hiện.
Đi ra từ phía sau cánh gà, Quan Tĩnh Hạ dần tiến lên giữa sân khấu, hơi gập người làm động tác cúi chào. Rồi mới quay người đi tới ngồi xuống cây đàn piano đặt dưới ánh đèn, nơi được chiếu sáng duy nhất giữa sân khấu.
Ánh đèn mờ mờ được mở ở mức thấp nhất bao trùm khu vực ghế ngồi của khán giả bên trên này, toát lên một bầu không khí thâm trầm và yên tĩnh tuyệt đối, trái ngược hoàn toàn với sân khấu lớn bên dưới kia.
Nốt đàn đầu tiên vang lên, kéo ánh mắt của tất cả mọi người nhìn xuống.
Dưới luồng ánh sáng chói lóa và duy nhất trên sân khấu, Quan Tĩnh Hạ ngồi trước cây đàn cũng là thứ duy nhất có trên sân khấu ấy, lại không tỏa ra ánh hào quang rực rỡ và chói mắt, mà chỉ thâm trầm, tĩnh lặng như đang hòa mình vào làm một với cây đàn. Cả không gian rộng lớn yên tĩnh hoàn toàn, chỉ có những nốt nhạc trầm bổng phát ra từ mười đầu ngón tay thon mảnh của Quan Tĩnh Hạ, thứ đang nhẹ nhàng di chuyển lướt qua trên những phím đàn đen trắng đan xen.
Lần đầu tiên Từ Thi được xem một tiết mục biểu diễn piano trực tiếp, lần đầu tiên này còn là Quan Tĩnh Hạ đàn, cô bất giác bị thu hút vào khung cảnh này đến không thể dời mắt.
Có cái gì đó, một tia cảm xúc mới lạ lần đầu tiên xuất hiện nhưng cũng vô cùng khó tả bất chợt dâng lên trong lòng, chính bản thân Từ Thi lúc này cũng không nhận ra được điều đó là gì.
---
Cuộc thi sau đó nhanh chóng kết thúc. Mọi người cũng đã thoải mái lên tiếng nhỏ nhẹ khẽ bàn luận về những tiết mục vừa rồi, trong khi chờ đợi ban giám khảo đưa ra kết quả.
Chỉ mất khoảng mười lăm phút sau ban tổ chức đã thông báo kết quả, cùng lúc đó các thí sinh cũng đi lên đứng đầy đủ trên sân khấu.
Lần lượt hạng giải tuổi 16, rồi đến 17.
“Giải ba, Nhị Phù, trường Trung học Tùng Dương.”
“Giải nhì, Tôn Hà, trường Lâm Sơn số 2.”
“Giải nhất, Quan Tĩnh Hạ, trường Trung trọng B Đông Giang.”
Cuối cùng là 18.
…
Cả hội trường chìm trong những tiếng vỗ tan giòn giã sau khi các thí sinh đã được trao giải.
Trong ba người đứng ở mé bên trái sân, Quan Tĩnh Hạ đứng giữa đang cầm chiếc cúp và ôm một bó hoa trên tay mà khuôn mặt vẫn bình thản, lạnh lẽo như thường.
---
Mọi người bắt đầu đứng dậy sau khi ban tổ chức tuyên bố kết thúc cuộc thi, Từ Thi sau đó cũng đã vội chạy sang phòng chuẩn bị của các thí sinh để tìm Quan Tĩnh Hạ.
Quan Tĩnh Hạ lúc này đã ra ngoài qua phòng chuẩn bị, trong lòng vô cùng trống rỗng mà cất bước trên hành lang.
Vừa vặn gặp Quan Tĩnh Hạ trên hành lang trong đám đông người phía trước, nhưng cô nàng vẫn cúi mặt mà đi dường như không để ý thấy mình.
Nên Từ Thi mới vội kéo tay Quan Tĩnh Hạ lại khi cô nàng đi lướt qua, gọi một tiếng, “Đàn chị!”
Giật mình quay sang nhìn người vừa kéo tay mình lại, Quan Tĩnh Hạ mới thấy Từ Thi đang nhìn tới mình với một vẻ mặt không giấu nổi niềm vui như sắp phun trào tới nơi. Quan Tĩnh Hạ vì vậy mà trong lòng bất giác lại càng thấy cô đơn, cô nàng rút tay ra đồng thời lạnh giọng, “Có chuyện gì?”
Từ Thi có cảm giác Quan Tĩnh Hạ đang không vui vẻ lắm, nhưng lại nghĩ ngay rằng gương mặt của đàn chị vốn vẫn luôn lạnh lùng như vậy mà, nên không nghĩ nhiều mà vẫn giữ nguyên một nụ cười rạng rỡ trên môi. “Chúc mừng đàn chị.”
Chỉ là Từ Thi không biết nụ cười đầy quan tâm và vui vẻ thay ấy của mình lại chỉ khiến Quan Tĩnh Hạ càng không kìm được cảm giác chạnh lòng.
Quan Tĩnh Hạ ngay lập tức quay người rời đi luôn, bây giờ cô chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Người muốn gặp nhất lúc này lại không có ở đây, còn gì để vui nữa.
Từ Thi thấy thế thì ngoan ngoãn sát sàn sạt theo sau Quan Tĩnh Hạ, nhưng lại ngơ ngẩn nghĩ không biết bao giờ chị ấy mới cười lại với mình nhỉ, trong lòng bỗng thấy có chút khổ sở mà thầm cười bất lực.
Bàn tay Quan Tĩnh Hạ bỗng lại bị Từ Thi nắm lấy khi cô nàng chuẩn bị đi ra xe.
Chưa kịp nói gì thì Từ Thi đã kéo cô nàng đi ra hướng cổng chính, không quay đầu mà nói, “Ở bên này, đi thôi, mọi người đang đợi chị đấy.”
Dường như vì sợ Quan Tĩnh Hạ sẽ chạy đi mất nên Từ Thi cầm tay cô nàng rất chặt.
Không rút ra được, Quan Tĩnh Hạ đành phải lạnh giọng hỏi lại khi hai chân vẫn bước đều, “Đi đâu?”
“Thầy Trình tổ chức ăn mừng trong một quán ăn ở khu phố bên cạnh đấy ạ.”, Từ Thi trả lời trong khi vẫn không quay đầu lại.
Vừa rồi Giao Ly đã nói là lát nữa sẽ giao cho Từ Thi nhiệm vụ đưa Quan Tĩnh Hạ tới địa điểm tổ chức. Biết khu phố này có nhiều quán ăn uống nên Trình Tương đã đặt bàn từ trước, đoán chắc Quan Tĩnh Hạ sẽ dành được giải cao, nên muốn chúc mừng cô nàng. Giờ đây cũng đúng lúc là để động viên tinh thần cho mấy học sinh khác cũng đi thi nhưng không thắng giải.
Quan Tĩnh Hạ thực sự muốn yên tĩnh một mình, nhưng bàn tay của Từ Thi lúc này đang mạnh mẽ nắm lấy tay cô nàng, làm bản thân dường như đã sinh ra cảm giác bị khuất phục, cuối cùng đành phó mặc yên lặng để Từ Thi dắt đi.
Đến khi ngồi ổn định trong quán đã là sáu giờ tối.
Cuộc thi diễn ra khá lâu, lại chỉ được ngồi yên một chỗ trong suốt quá trình nên Từ Thi đã cảm thấy rất mỏi người và buồn ngủ.
Trình Tương sau khi sắp xếp xong xuôi mới cầm một cốc nước ngọt đứng giữa phòng giơ lên, nói lớn, “Chúc mừng các em đã hoàn thành cuộc thi!”
“Đặc biệt chúc mừng bạn học Quan Tĩnh Hạ, đã giành được giải nhất toàn thành phố.”
Nói rồi đưa cốc nước hướng tới Quan Tĩnh Hạ, kéo đám học sinh cũng nâng cốc lên theo, sau đó ông mới mỉm cười nhìn cô. Với dáng vẻ như kiểu muốn nói, đúng là cô học sinh tài năng được thầy gửi gắm, quả không làm mọi người thất vọng.
Quan Tĩnh Hạ liền đứng dậy, hơi cúi người nhạt giọng nói, “Cảm ơn thầy và các bạn học.”, rồi lại ngồi xuống.
Khiến Từ Thi sau đó cảm thấy có chút ngứa ngáy tay chân với kiểu ăn mừng theo cô thấy là quá trịnh trọng và mang vẻ hình thức này rồi.
Bèn không nhịn được mà sau đó cầm cốc nước ngọt đứng dậy giơ lên cao, cô hào hứng hô lớn, “Nào mọi người, chúc mừng!”
Nhưng đám học sinh kia lại chỉ đáp lại Từ Thi bằng những ánh mắt toàn vẻ bất ngờ và rất thiếu nhiệt tình muốn phối hợp. Chỉ có Trình Tương thấy vậy thì vui vẻ bật cười ha hả, đi tới đυ.ng “keng” một cái vào cốc của cô rồi đáp lại, “Chúc mừng!”
Sau đó mới nhìn tới đám học sinh, “Được rồi, các em cứ ăn uống thoải mái đi.”, trong đầu hẳn đang thầm nghĩ cô nhóc này đúng thật là tràn trề năng lượng mà, ha, đúng là tuổi trẻ.
Hầu hết đám học sinh đều đã có chút mệt, ngồi đây có lẽ cũng chỉ để cho có mặt chứ lấy đâu ra tinh thần mà muốn vui đùa cùng Từ Thi. Nhưng tiếc là cô không nhận ra điều này.
Giao Ly ngồi bên cạnh bây giờ mới đưa cốc lên, chạm vào cốc Từ Thi rồi nhe răng cười, “Chúc mừng!”
Từ Thi cuối cùng mới miễn cưỡng cười cười lại với mọi người rồi đành ngồi xuống.
Chẳng lẽ đây chính là “quý tộc” như Thanh Thanh nói à?
Trong lòng Từ Thi không nhịn được mà nghĩ vậy, cười thầm khổ sở, lần đầu tiên cô thấy một bữa ăn mừng thiếu mức độ hào hứng như thế này đấy.
Bất giác quay sang nhìn Quan Tĩnh Hạ ở bên cạnh chỉ đang ngồi cầm cốc nước mà không động đũa, ánh mắt cô nàng còn có vẻ rũ xuống trông rất không có tinh thần nữa. Không giống với vẻ lạnh lùng bình đạm như mọi khi.
Khiến Từ Thi ngơ người trong giây lát, tính gọi một tiếng “Đàn chị” nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã thấy Quan Tĩnh Hạ bỗng đứng dậy.
Chần chừ nhìn bóng lưng ấy chỉ vài giây sau, Từ Thi quyết định đứng dậy đi ra ngoài theo.
Thì thấy Quan Tĩnh Hạ đã ngồi trên một chiếc ghế gỗ dài đặt ở ngoài vỉa hè, phía góc bên phải vắng vẻ của quán ăn. Trông cái ghế rất đơn độc và không phù hợp với khung cảnh đường phố xung quanh. Khiến Từ Thi còn phải thầm tự hỏi sao lại có thể xuất hiện một cái ghế gỗ như thế này ở đây được nhỉ, nhưng vẫn đồng thời lại gần ngồi xuống cạnh Quan Tĩnh Hạ.
Quan Tĩnh Hạ thấy Từ Thi xuất hiện bên cạnh thì có chút bất ngờ, nhưng cũng không có tâm trạng phản ứng lại gì, tiếp tục ngồi yên lặng nhìn đường phố đã dần vắng người qua lại.
Trời đã bắt đầu về tối, ánh đèn từ những quán ăn hắt ra chiếu sáng con đường, nhưng cũng chỉ yếu ớt tạo nên được những khoảng sáng tối đan xen. Con đường này không có cột đèn ban đêm ở hai bên đường nên giờ cũng chỉ được chiếu sáng thêm nhờ những ánh đèn xe qua lại có chút thưa thớt. Không phải mấy con phố ăn chơi tấp nập nên ở đây còn có một bên đường là dãy các nhà dân san sát nhau, đối diện nhìn sang thì là mấy hàng ăn uống trong đó có quán ăn mà Trình Tương đã đặt trước này. Tuy bây giờ mới sáu rưỡi tối nhưng các cửa nhà đều đã đóng kín tối om, trái ngược hẳn với mấy quán ăn vẫn còn sáng đèn.
Vài cơn gió thổi qua, Từ Thi khẽ xoa xoa tay vào nhau, thầm nghĩ sao cô lại cảm thấy bầu không khí có chút hiu quạnh và thê lương nhỉ.
Mãi sau Từ Thi mới mở miệng, “Đàn chị, nhìn chị có vẻ không được vui?”
Mấy từ nhẹ nhàng thốt lên này của Từ Thi nghe thì giống nghi vấn hỏi đáp, nhưng Quan Tĩnh Hạ lại cảm thấy nó như là một lời khẳng định chắc nịch vậy.
Bầu không khí vẫn yên lặng.
Mãi sau Quan Tĩnh Hạ mới lên tiếng, “Người tôi đợi hôm nay đã không tới.”
Đến lúc này Quan Tĩnh Hạ cũng không còn muốn gắng gượng thêm nữa, sự thật là Thiều Huệ, người mà cô chờ mong cuối cùng cũng không tới.
“Giải thưởng này không còn ý nghĩa gì nữa.”
Những cơn gió lại thổi vυ't qua như muốn tô điểm thêm cảm giác thất vọng cho câu nói ấy, càng làm bầu không khí trở nên trầm lắng.
Từ Thi thực sự cảm thấy rất bất ngờ, đang thầm nghĩ không biết vị nào đã được Quan Tĩnh Hạ chờ đợi mà cuối cùng còn bùng hẹn như thế này nhỉ.
Nhưng quay sang còn chưa kịp hỏi gì đã thấy Quan Tĩnh Hạ ngơ ra, ánh mắt đang nhìn theo một chiếc ô tô vừa lướt qua.