Nơi Ánh Sáng Giao Nhau

Chương 7: Cảm xúc không tên

Muốn cho qua chủ đề này, Giao Ly lấy từ trong cặp ra mấy tờ đề rồi đi qua để lên trên bàn học của Quan Tĩnh Hạ, “Mấy đề cô Hà Nhiên đưa cho cậu này, vẫn như mọi lần, làm thôi không cần vội đâu.”

Quan Tĩnh Hạ cũng không nói gì thêm, thầm bỏ qua, rồi đi tới nhét mấy tờ đề lên kệ tủ.

Cô Hà Nhiên dạy Toán, cũng là chủ nhiệm lớp 11-5, thành thói quen vẫn luôn chuẩn bị cho Quan Tĩnh Hạ không ít đề nâng cao, mấy dạng đề thường cô đều làm tốt rồi. Chỉ là bài tập ôn luyện nên cô biết là không vội, dù sao cô Hà Nhiên cũng biết đợt này cô đang bận luyện đàn cho cuộc thi.

Sau đó Giao Ly đột nhiên nhớ ra nên liền hỏi, “À mà, hôm thi đấu cậu có đưa dì Giang tới không?”

“Không, dù sao cũng chỉ là một cuộc thi nhỏ thôi mà.”

Thực sự là không cần thiết, đây cũng không phải một cuộc thi lớn nên Quan Tĩnh Hạ không muốn mẹ mình phải mất công xin nghỉ chỉ để đến xem cô thi đấu.

Quan Tĩnh Hạ nghĩ vậy sau đó liền chuẩn bị đồ đi tắm luôn.

Giao Ly suy nghĩ một chút rồi quyết định nhắn tin cho Từ Thi.

/Này, mày có muốn đi xem Tĩnh Hạ thi đấu không?/

Cuộc thi này không giới hạn người đến xem, chỉ cần đăng ký số lượng với nhà trường trước để chuẩn bị vé vào cửa là được. Giao Ly thực sự muốn giúp Từ Thi được thấy thêm nhiều mặt khác nữa của Quan Tĩnh Hạ.

Mang theo tâm tư như một người mẹ già an tâm thu xếp cho cô con gái nhỏ của mình tìm được bến đỗ, mà Giao Ly mới động tay vào giúp đỡ cô em họ của mình. Cô nàng từ tận đáy lòng thầm tự khen mình thật là biết quan tâm tới người khác, không khỏi nở một nụ cười thỏa mãn.

Điện thoại chỉ một phút sau liền “ting” một cái.

X.Sh /Em được đi à???/

Chị Giao Ly /Ừ, chỉ cần đăng ký trước với nhà trường là được, thế có muốn đi không?/X.Sh /Đương nhiên là muốn rồi ạ/

Chị Giao Ly /Được rồi, thế để chị đăng ký cho mày/

Từ Thi sau đó không quên nhắn tin cảm ơn Giao Ly, còn gửi kèm cả một nhãn dán hình cún con đáng yêu gật gật tới muốn rớt cả đầu ra nữa.

X.Sh /Đúng là chị Giao Ly của em, cảm ơn chị nhiều nha/

Trong suốt một tuần còn lại trước ngày cuộc thi diễn ra, Từ Thi đã quyết định không đi tìm Quan Tĩnh Hạ, cô không muốn làm phiền tới Quan Tĩnh Hạ luyện tập. Dù rất muốn được là người động viên tinh thần cho cô nàng nhưng không hiểu tại sao Từ Thi vẫn luôn nghĩ có lẽ mình không nên tới đó.

Hơn nữa mấy ngày nay trời vẫn cứ lúc thì mưa rào một cái không thì lại lất phất như mưa xuân vậy, khiến Từ Thi cũng bị kìm chân trong lớp suốt, cuối cùng có ra không ít thời gian rảnh nên đành cắm rễ trên ghế cùng Lâm Nhất giải đề tiếp luôn.

Mà cậu bạn này hôm nào cũng đã chuẩn bị rất nhiều đề Toán hay và khó, luôn sẵn sàng cùng giải đề với Từ Thi.

Như hôm nay, chuông báo nghỉ giữa giờ buổi chiều vừa reo, Lâm Nhất đã lại chọt chọt sau lưng Từ Thi. Từ Thi quay xuống nhìn thì thấy cậu đã lại bày sẵn trên bàn mấy tờ đề rồi.

Nên cô quen cửa quen nẻo bèn với tay lấy bút sau đó ngồi quay lại, lấy một tờ đề rồi cúi xuống làm luôn.

Lâm Nhất bỗng hỏi, “Dạo này cùng tôi giải đề thú vị hơn nên cậu chán đi chơi rồi đúng không?”

Nhấc mắt lên thấy cậu chàng đang nở một nụ cười tự tin nhìn mình, Từ Thi không khỏi cảm thấy rất muốn đập vào đầu cậu ta một cái.

Nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, Từ Thi liếc Lâm Nhất một cái rõ dài, “Cậu bớt ảo tưởng đi, chẳng qua là mưa nên tôi cũng ngại ra ngoài thôi.”

“Mà mấy đề cậu tìm được cũng hay đấy, không có gì làm thì tôi tiện tay làm luôn thôi.”

Cậu bạn này đúng là có tài suy diễn ở trình độ bậc thầy. Nếu không phải vì Quan Tĩnh Hạ đang bận thì Từ Thi đã không yên vị ở trong lớp như thế này rồi, Lâm Nhất cũng sẽ càng không có cơ hội ngồi đây lảm nhảm với cô.

Lâm Nhất nghe xong thì chỉ “ò” lại một tiếng, rồi mãi sau mới chợt hỏi tiếp.

Lâm Nhất, “Mai cậu có về nhà không?”

Từ Thi, “Không.”

Lâm Nhất, “Vậy là cậu rảnh cả ngày rồi đúng không?”

Từ Thi, “Cũng không rảnh luôn.”

Lâm Nhất khẽ nhướng mày, “Tại sao? Mai là thứ bảy mà.”

Từ Thi bình thản đáp lại, “Tôi có việc phải ra ngoài thôi.”

Lâm Nhất hào hứng hỏi, “Việc gì thế, tôi đi cùng được không?”

Từ Thi trả lời ngay tắp lự, “Đương nhiên là không được rồi.”

Tất nhiên là không cho cậu đi theo được rồi, tôi đi ngắm đàn chị làm sao mà dẫn cậu theo được.

Từ Thi nghĩ vậy sau đó đã dừng bút, cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nghĩ mong ngày mai trời sẽ tạnh mưa.

Cứ nghĩ đến việc mai sẽ được ra ngoài gặp Quan Tĩnh Hạ là Từ Thi không nhịn được vui vẻ, khóe môi cũng bất giác cong lên.

Nụ cười này không thoát được khỏi con mắt của Lâm Nhất, cậu chàng cũng đã dừng bút, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc hỏi, “Cậu đi hẹn hò à?”

Làm Từ Thi nghe xong thì khẽ nhíu mày, giữ nguyên tư thế mà liếc mắt về phía Lâm Nhất, “Hẹn hò cái đầu cậu ấy.”

Nói thì nói vậy nhưng lời này lại bắt đầu trôi nổi dường như muốn khắc sâu vào trong tâm trí của Từ Thi.

Khi mãi sau rồi hai từ này vẫn không ngừng chạy qua chạy lại trong đầu Từ Thi, không khỏi khiến cô phải thầm nghĩ không biết cảm giác hẹn hò với đàn chị sẽ như thế nào nhỉ. Cô chưa từng hẹn hò bao giờ nên cảm giác hai từ nãy thật quá đỗi mới lạ.

Vì cuộc thi diễn ra vào buổi chiều nên buổi sáng Từ Thi vẫn ở lì trong phòng. Loay hoay cả buổi sáng không biết làm gì, cô cứ đi ra lại đi vào, lòng vòng suốt trong phòng làm Thu Thanh và Hàn Vân thực sự thấy rất ngứa mắt.

Nhìn đồng hồ cuối cùng cũng điểm hai rưỡi chiều, xe của trường sắp xuất phát rồi.

Từ Thi liền ngay lập tức đeo túi lên người chuẩn bị ra khỏi phòng, trước đó cũng không quên dặn dò, “Chắc là tối tao sẽ về muộn đấy nhé, bọn mày cứ ăn tối trước đi, không cần đợi tao đâu.”

Thấy Từ Thi sau đó đã lướt đi nhanh như một cơn gió, Thu Thanh và Hàn Vân không khỏi nhìn nhau đầy khó hiểu. Chỉ là một cuộc thi thôi mà, có cần phải hào hứng tới vậy không, còn chẳng phải là bản thân cô đi thi nữa chứ.

Từ Thi cũng tự cảm thấy cô đang rất háo hức và kích động. Rồi cứ nghĩ bản thân sẽ mang theo tâm trạng hừng hực khí thế như thế này suốt cho tới tận lúc cuối, nhưng ai ngờ.

Vừa nhìn thấy chiếc xe đưa đón học sinh đỗ trên bãi đỗ ô tô của trường, sự kích động ấy của Từ Thi trong phút chốc liền tan biến hết.

Dù đã uống thuốc trước đó nửa tiếng và chuẩn bị tinh thần kĩ càng, rồi cứ nghĩ xe mình sắp ngồi là loại xe du lịch có chiều dài tầm trung chẳng hạn, nhưng vậy mà lại là kiểu xe khách dài như thế này. Bây giờ chỉ cần nhìn thấy chiếc xe dài ngoằng kia, cộng thêm cái mùi khó ngửi đặc trưng của xăng xe và động cơ từ thân xe, thoang thoảng lan tỏa ra khắp không gian bay tới tận đây thôi, bắt đầu tưởng tượng việc mình ngồi trên đó là Từ Thi đã không chịu nổi, liền bất giác đưa tay lên bịt mũi lại.

Giao Ly đang đứng bên cạnh chiếc xe cùng Quan Tĩnh Hạ và mọi người để chuẩn bị lên xe, thấy Từ Thi cách đó không xa đang đứng bịt mũi bằng cả hai tay mà không nhúc nhích gì, cô nàng liền lên tiếng gọi, “Từ Thi!”, đồng thời đi tới.

Quan Tĩnh Hạ thấy vậy thì quay ra nhìn theo, mới thấy một nữ sinh đang đứng ngay dưới gốc cây hoa sữa ở ngay bên cạnh cổng trường.

Nghe Giao Ly gọi cái tên này có chút quen tai thật, nhưng mãi sau Quan Tĩnh Hạ mới nhớ ra. À, là em họ của A Ly.

Quan Tĩnh Hạ vậy mà bất giác nhớ lại khoảnh khắc ở sân bóng rổ hôm ấy, khá lâu rồi nên cô chỉ nhớ mang máng. Ánh mắt rực lửa kia, chợt có chút mơ hồ.

“Các em tập trung nào, lên xe điểm danh rồi chuẩn bị xuất phát thôi.”

Còn đang nghĩ ngợi lung tung, thì Trình Tương - người đàn ông khoảng gần bốn mươi tuổi này chính là thầy giáo dạy nhạc phụ trách dẫn đoàn hôm nay - chợt lên tiếng tập trung đám học sinh, kéo Quan Tĩnh Hạ định thần lại, nhận ra Từ Thi và Giao Ly cũng đã đi về phía này rồi.

Nhìn cô nhóc này có vẻ không được thoải mái, nhưng đó cũng chỉ là thắc mắc được giữ trong đầu Quan Tĩnh Hạ sau khi nhìn lướt qua Từ Thi hai giây. Ngay sau đó cô liền quay đầu lên xe luôn.

Giao Ly vừa nãy có khuyên Từ Thi hay là ở nhà đi, nói nhất thời quên mất cô bị say xe kiểu này, biết vậy đã không rủ cô đi rồi. Nhưng Từ Thi vẫn lắc đầu tỏ vẻ mình sẽ chịu được, cô phải cố gắng gượng trước mặt Quan Tĩnh Hạ.

Không muốn đàn chị nhìn thấy bộ dạng khổ sở khó coi như thế này của mình.

Loay hoay chần chừ mãi mới dám lên, đành ra Từ Thi lên xe đã là người cuối cùng. Cô vẫn đang lấy tay bịt mũi, vì vừa rồi quên mất không mang theo cái khẩu trang nào cả, đồng thời đưa mắt tìm ghế trống. Thì thấy chỉ còn mỗi một chỗ, là ghế ngồi bên ngoài lối đi ở hàng thứ tư từ trên xuống, cạnh Quan Tĩnh Hạ đang ngồi sát cửa sổ bên trong.

Còn đang thắc mắc không phải đàn chị sẽ ngồi cùng với chị Giao Ly hay sao, thì cô đã vừa vặn va phải ánh nhìn đầy ẩn ý của Giao Ly từ một ghế gần đó.

Giao Ly nháy mắt một cái, khẽ mỉm cười đồng thời hất cằm về phía Quan Tĩnh Hạ đang ngồi tựa ra sau ghế nhìn ra bên ngoài. Nên Từ Thi liền nhanh chóng mỉm cười đáp lại, hai người đã ngầm trao đổi thành công. Từ Thi không khỏi phải thầm cảm ơn Giao Ly, nghĩ bà chị của mình đúng là biết suy nghĩ cho người em đáng thương này mà.

Đi tới ghế trống cạnh Quan Tĩnh Hạ rồi, Từ Thi mới bỏ tay bịt mũi, hơi ghé người xuống rồi tươi cười nói, “Đàn chị, em ngồi đây được không ạ?”

Quan Tĩnh Hạ nhìn thấy “cô nhóc em họ vừa rồi” đang mỉm cười đứng trước mặt mình như vậy thì bỏ một bên tai nghe đang đeo trên tai xuống. Nhưng cô không trả lời lại luôn mà quay quay đầu nhìn ngó xung quanh, trong bụng thì thầm nghĩ chẳng lẽ trên xe hết chỗ rồi à, mà còn chưa thấy Giao Ly đâu nữa, cứ tưởng cậu ấy sẽ ngồi cùng mình chứ.

Từ Thi thấy vậy thì nhanh chóng giải đáp thắc mắc, “Chỉ còn một ghế trống này thôi, em vừa lên xe cuối cùng nên hết chỗ mất rồi.”

“Em ngồi nhé?”, Từ Thi vẫn mỉm cười rạng rỡ với Quan Tĩnh Hạ.

Cuối cùng cô nàng vẫn không nói gì, chỉ quay mặt nhìn ra ngoài nhưng vẫn để lại một bên tai nghe thả ra, coi như là ngầm đồng ý rồi.

Từ Thi biết vậy nên bèn nhanh chóng ngồi xuống mà không giấu vẻ thỏa mãn và hí hửng ra mặt.

Đã hơn một tuần rồi cô chưa được gặp Quan Tĩnh Hạ, nhưng lúc này ngồi đây lại bỗng dưng không biết phải nói gì, vì vốn hai người mới chỉ gặp nhau có hai lần, chưa tạo được mối quan hệ thân thiết đến mức mà cứ ở cạnh nhau là liền có chuyện để nói. Hơn nữa trong khoảng mười ngày không chủ động đi tìm đó Từ Thi cũng không tình cờ gặp mặt Quan Tĩnh Hạ lần nào, khiến cô không khỏi hoài nghi xác suất để trùng hợp giáp mặt giữa hai học sinh trong trường vốn nhỏ tới vậy sao.

Sau khi Trình Tương điểm danh đủ quân số xong, bầu không khí mới dần yên lặng trở lại khi xe bắt đầu lăn bánh. Sau đó không lâu cuối cùng cũng chỉ còn nghe thấy tiếng động cơ kêu ì ì đều đều nhưng khá nhỏ.

Cảm nhận xe không còn đứng yên nữa mà đã nhẹ lắc lư qua mấy đoạn đường, từng giác quan trên cơ thể đều nhận được tín hiệu truyền tới dây thần kinh, làm Từ Thi đành phải cố gắng đánh lạc hướng đi cơn nộn nạo đang bắt đầu dấy lên trong người.

Cô suy nghĩ chỉ trong vài giây rồi sau đó cất giọng tươi tỉnh quen thuộc, “Đàn chị, em có thể kết bạn wechat với chị được không?”

Quan Tĩnh Hạ nghe vậy thì quay sang nhìn Từ Thi bằng một ánh mắt lạnh nhạt, đáp lại ngay, “Tôi không dùng wechat.”

Lí do này nghe hơi qua loa khó tin nhưng chắc chắn nó là một lời dùng để gián tiếp từ chối vô cùng điển hình và dễ nhận ra.

Nhưng Từ Thi vẫn tiếp tục cố tìm một con đường khác, “Vậy cho em số điện thoại cũng...”

Chỉ là cô còn chưa nói được hết câu thì đã bắt đầu không còn gắng gượng tỏ ra thoải mái được nữa, một cơn buồn nôn trực trào lên tới cổ họng, khiến Từ Thi phải vội đưa tay lên bịt trước mũi và miệng, cố gắng nén lại.

Cô chỉ là muốn tìm cách nói chuyện để quên đi cảm giác khó chịu trong người thôi, mà cuối cùng vẫn không trốn được.

Quan Tĩnh Hạ thấy vậy không khỏi thắc mắc và nghi ngờ. Cho đến khi cô nàng tiếp tục nghe thấy một tiếng “ưm” tuy rất khẽ như đang kìm nén, phát ra từ người bên cạnh này, nhưng có lẽ vì sắp không chịu đựng được nữa rồi nên ngay sau đó cả người Từ Thi đã cong xuống gập người đầu gần chạm tới tận đầu gối.

Thì Quan Tĩnh Hạ mới không chần chừ nữa mà hỏi luôn, “Say xe à?”

Vừa nghe thấy giọng của Quan Tĩnh Hạ cái là Từ Thi đã vội vàng ngồi thẳng dậy lại, bỏ tay che khỏi miệng mà cố gắng tươi tỉnh mặt này, đôi môi còn cố vẽ lên một nụ cười, “Em không sao…”

Nhưng có vẻ rất không thuận lợi rồi, khi một cơn buồn nôn khác lại bất ngờ dội tới như muốn cắt ngang và phản bác lại lời nói không đáng tin này của Từ Thi. Làm cô phải vội đưa tay lên bịt miệng trở lại, không nhịn được cảm giác khó chịu nữa, trên mặt đã bày ra biểu cảm vô cùng khó coi.

Các loại phương tiện có thân dài Từ Thi đều bị say không ngồi được vì cảm giác chòng chành khi nó di chuyển. Từ nhỏ tới giờ cô vẫn luôn cố tránh ngồi mấy kiểu xe như xe buýt hay xe khách này, mấy lần di chuyển xa đều chỉ ngồi xe con năm đến mười một chỗ là cùng. Chẳng hạn như xe của chú Từ Thạch cô đã ngồi quen rồi, hoặc là taxi thì không bị say.

Nên bao nhiêu năm rồi hôm nay Từ Thi mới phải chịu lại cảm giác kinh khủng này, say xe quả thật vô cùng đáng sợ.

“Sao phải cố làm gì.”

Quan Tĩnh Hạ sau đó bỗng nói một câu không ngờ tới, làm Từ Thi cũng phải giật mình quay sang nhìn.

Sau đó lại chỉ có thể gượng cười thầm nghĩ bản thân đúng là thảm quá rồi, cuối cùng cũng vẫn không thể chiến thắng được yếu điểm này.

Cơn đau đầu và chóng mặt bắt đầu dội tới khiến trước mắt Từ Thi mọi thứ đều như đang xoay tròn với tốc độ tăng dần, cảm giác khó chịu đến mức bản thân sắp đổ gục ra đây luôn rồi.

Quan Tĩnh Hạ lần mò trong ba lô tìm kiếm một lúc, sau đó mới lấy được một viên thuốc, kèm theo một chai nước lọc vừa đưa tới vừa nói, “Uống đi, rồi ngủ một giấc.”

Từ Thi không từ chối mà chầm chậm đưa tay ra nhận lấy luôn, nhanh chóng uống viên thuốc này. Thấy Từ Thi ngoan ngoãn nghe lời uống thuốc như vậy, Quan Tĩnh Hạ bất giác cảm thấy trong lòng có chút mơ màng, cũng không biết tại sao tự dưng mình lại để ý và quan tâm tới cô nhóc này như thế.

Cảm thấy có chút lạ lẫm, Quan Tĩnh Hạ sau đó đeo cả hai bên tai nghe trở lại rồi nhắm mắt dựa vào ghế, hơi nghiêng đầu ra phía ngoài cửa sổ rồi quyết định không đợi Từ Thi nói gì thêm nữa mà mặc kệ luôn.

Từ Thi chỉ có thể nghe lời thôi, lúc trước khi lên xe cô đã uống thuốc rồi vậy mà vẫn say như chưa uống thế này, thầm nghĩ sau vụ này về nhất định phải tới bắt đền hiệu thuốc đó mới được.

Có lẽ viên thuốc chống say này của Quan Tĩnh Hạ là liều mạnh, Từ Thi uống thuốc xong lúc này lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Ý thức dần mơ hồ, cảm giác nhộn nhạo cũng đã dịu xuống, mọi thứ trước mắt cô đã dừng xoay tròn và không còn cảm thấy khó chịu nữa. Hai mí mắt cũng đánh nhau không ngừng, rồi cuối cùng chỉ năm phút sau đã chìm luôn vào giấc ngủ sâu.

Khoảng năm phút sau xe bất chợt đi tới một đoạn đường đã xuống cấp, nên không tránh khỏi mấy cái ổ gà xóc lên xóc xuống, nếu lúc này Từ Thi mà còn thức thì chắc chắn không thể nào chịu đựng được rồi. Đầu cô đã dựa ra sau ghế nhưng cơ thể vẫn có chút không thể cố định được mà bắt đầu hơi ngả sang phía của Quan Tĩnh Hạ. Rồi chỉ thêm mấy lần xóc lên nữa thôi là đã dứt khoát đổ hẳn xuống vai cô nàng.

Quan Tĩnh Hạ đột nhiên thấy nặng nặng vai, quay mặt sang thì thấy cô nhóc ấy đang dựa vào vai mình, có lẽ là ngủ say quá rồi.

Đôi tay đưa lên đang tính đẩy đầu Từ Thi ra của Quan Tĩnh Hạ bỗng dừng lại khi nghe thấy tiếng “ưm” khe khẽ phát ra từ cổ họng cô nhóc này, có lẽ là do tư thế ngủ không được thoải mái lắm nhỉ. Nghĩ thế nào mà Quan Tĩnh Hạ đã khẽ nhíu mày, cuối cùng thì bỏ tay xuống rồi cứ vậy để cô nhóc này yên giấc trên vai mình.

Lâu lắm rồi cô mới tiếp xúc gần với người khác, trừ những người thân quen cũng chỉ có số ít lần. Chỉ là ngay lúc này Quan Tĩnh Hạ lại cảm thấy bản thân hình như không quá khó chịu với tình cảnh này, bất giác không nhịn được mà quay sang nhìn vào gương mặt cái người đã lấy được sự “không bài xích” này của mình.

Mái tóc ngắn này thực sự không lấy đi hết được bao nhiêu phần nữ tính trên khuôn mặt của cô nhóc này cả, Quan Tĩnh Hạ thầm nghĩ vậy. Mái tóc ngắn ngang má hơi xoăn ấy của Từ Thi là thứ hút mắt Quan Tĩnh Hạ đầu tiên. Nhìn gần mới thấy rõ tóc Từ Thi rất mỏng, đến nỗi Quan Tĩnh Hạ đã thầm nghĩ nếu sờ vào thì hẳn sẽ rất mềm mại, nhưng vì số lượng nhiều nên nhìn vẫn khá dày dặn. Tuy có chút xoăn lơi tạo cảm giác hơi rối nhưng tổng thể thì vẫn gọn gàng. Quan Tĩnh Hạ bỗng đưa mắt xuống nhìn chăm chú hơn vào khuôn mặt này.

Hai lần trước đều chỉ thoáng qua, giờ mới nhìn kĩ, khuôn mặt này đúng thật là rất đẹp, từng đường nét đều tôn lên một vẻ vô cùng thu hút. Vì hai mắt lúc này đang nhắm lại nên nhìn không rõ nhưng Quan Tĩnh Hạ đã từng để ý, cô nhóc này có một đôi mắt cười điển hình, khi chỉ cần cử động cơ mặt một chút thôi là khóe mắt đã cong cong thành hình trăng khuyết nhìn như đang cười rồi. Ánh nhìn của Quan Tĩnh Hạ tiếp tục đi xuống dần theo đường sống mũi cao thẳng, đặc biệt thêm vào là làn da thật sự rất trắng sáng và mịn màng, nhìn thậm chí có chút không đoán ra được là da đẹp bẩm sinh hay nhờ sử dụng mĩ phẩm và chăm sóc kĩ lưỡng nữa. Rồi cuối cùng mới dừng lại ở khuôn miệng nhỏ nhắn với dáng môi mỏng được bao phủ toàn bộ bởi ánh hồng phớt.

Chiếc xe đang đi đột nhiên phanh lại một chút, kéo tinh thần của Quan Tĩnh Hạ trở về khiến cô giật mình vội đánh mắt đi.

Nhưng thấy Từ Thi vì cú phanh xe mà theo quán tính hơi bị đổ ra phía trước, cô mới đưa tay lên nhẹ nhàng ấn đầu Từ Thi cố định lại trên vai mình.

Rồi mới quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nghĩ vừa nãy trong lòng mình bỗng bị xáo động một cách kì lạ, nhưng không rõ là cảm xúc gì.

Nên Quan Tĩnh Hạ mới quyết tâm đưa ánh mắt nhìn ra xa hơn, cố gắng muốn quên và xua đi cảm xúc không tên ấy.

Xe di chuyển không nhanh không chậm đã ra tới những con phố lớn hơn, đang dần tiến tới nhà hát trung tâm trong lòng thành phố B. Thời gian đi từ trường Đông Giang tới trung tâm thành phố chỉ mất khoảng hơn nửa tiếng.

Bầu không khí trong xe vẫn rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng động cơ kêu lên đều đều giống như lúc bắt đầu xuất phát.

Chiếc xe bắt đầu đi vào khu phố trung tâm vô cùng náo nhiệt. Hai bên đường đều là những hàng quán ăn uống nhộn nhịp, đa dạng từ bình dân cũng có mà đến sang trọng cũng chiếm phần lớn, vì dù sao cũng là khu trung tâm của thành phố này. Đến mấy cửa hàng bán đồ các loại, quần áo, giày dép đến đồ gia dụng cũng đều có cả. Nếu muốn đi dạo phố mua sắm và ăn uống thì khu phố này có đi cả ngày cũng không hết được.

Đi qua con phố ấy một đoạn, xe bắt đầu giảm tốc độ rồi rẽ vào một đoạn đường trông yên tĩnh hơn hẳn. Xe giữ tốc độ chậm rãi, đi một lúc nữa thì dừng lại trước một khu cổng chào.

Trình Tương lúc này đang ngồi ở ghế trên đầu xe bắt đầu cầm túi đứng dậy, đi xuống đưa vé cho người gác cổng, sau đó lại trèo lên xe.

Chiếc xe chậm dần đều tiến vào bên trong qua cánh cổng chào lớn có treo băng rôn “Cuộc thi piano cấp thành phố khối cao trung lần thứ 30”.

Quan Tĩnh Hạ sau khi đã tháo tai nghe cất đi chuẩn bị xuống xe, thì mới quay sang lay nhẹ cánh tay của cô nhóc vẫn đang ngon lành ngủ trên vai mình này, muốn gọi người dậy.