Chung An Giai hỏi nguyên nhân xong, cảm thấy Cung Vọng Hành thích Tiểu Nguyện Nguyện rồi, cảm thấy cậu bé rất đáng yêu.
Giống như đối xử với động vật nhỏ, khi nhìn thấy một con vật nhỏ tròn trịa mềm mại, liền không khỏi muốn nựng một cái, hít một hơi.
Chung An Giai hỏi: “Con không thích em trai sao?”
Cung Vọng Hành suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Con không ghét em ấy, em ấy rất đặc biệt, khác với những người khác.”
Chung An Giai gần như cảm động, đây là lần đầu tiên cậu ấy nghe được cậu bé nói những lời như vậy.
“Sao con lại cắn vào mặt em trai vậy? Có phải vì con cảm thấy mặt của cậu bé dễ thương không?”
Cung Vọng Hành suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: “Vậy thì mông của em ấy dễ thương hơn, nhưng con không muốn cắn mông em ấy, cho nên vẫn là bởi vì mặt của em ấy trông rất mềm, con muốn biết nó có thật sự mềm hay không.”
“……Mông?”
Cung Vọng Hành gật đầu.
Khi Tiểu Nguyện Nguyện ngồi xuống, cái mông nhỏ nhắn của cậu bé ụp xuống đất giống như một cái bánh mochi. Khi cậu bé chạy, cái mông nhỏ cũng lắc lư.
Cặp má rất đáng yêu, nhưng nếu so với cái mông nhiều thịt thì Cung Vọng Hành cảm thấy hẳn là cái mông của cậu bé đáng yêu hơn.
Nhưng nhớ lại cái cảm giác cắn một ngụm đó, mặt của Tiểu Nguyện Nguyện quả thực rất mềm, còn mềm hơn cả bánh mochi.
Tác giả có lời muốn nói:
Cung Vọng Hành: Ngon quá!
Sau khi được bế về nhà bé cưng Nguyện Nguyện mới ngừng khóc.
Trong lòng cậu bé vẫn tràn ngập nỗi sợ hãi.
Cậu nhóc con người kia đáng sợ quá đi, thế mà muốn ăn thịt cậu bé.
Bạch Thanh Niên vốn còn đang phân vân không biết Tiểu Nguyện Nguyện chạy ra ngoài bằng cách nào, nhưng khi Tiểu Nguyện Nguyện vừa khóc, cậu liền quên mất chuyện đó.
Sau khi về nhà, cậu ôm cậu bé vào lòng dỗ dành: “Được rồi, anh trai con không muốn ăn thịt con đâu, sao anh trai có thể ăn thịt con chứ?”
Đó chính là đang ăn đấy!
Trong lòng con vẹt nhỏ nhất quyết nghĩ như vậy, cậu bé nức nở nói bằng giọng mũi: “...Anh, cắn con!”
Cậu bé không thể miêu tả được rốt cuộc Cung Vọng Hành đã cắn cậu bé như thế nào, cậu bé chỉ có thể dùng tay làm động tác đó, huơ huơ tay bên mặt của mình.
“Thì ‘a a a’ ăng con đó!” Tiểu Nguyện Nguyện nói: “Xấu xấu lắm!”
Bạch Thanh Niên muốn giải thích với cậu bé, nhưng lại bị sự đáng yêu của cậu bé làm cho gục ngã: “Anh trai có lẽ... chỉ là cảm thấy con dễ thương, nên mới làm như vậy thôi.”