Chắc chắc cậu bé là con vẹt nhỏ khổ nhất trên đời mà, thế mà sắp bị một đứa trẻ loài người nuốt sống rồi.
Bạch Thanh Niên ôm cậu bé, lúng túng dỗ dành: “... Nguyện Nguyện đừng khóc nữa, Nguyện Nguyện ngoan nào, cục cưng đừng khóc nữa.”
Tiểu Nguyện Nguyện còn đang khóc, thật đáng sợ quá đi, sao có thể ăn thịt cậu bé như vậy, cậu bé cũng không phải là kẹo sô cô la.
Tiểu Nguyện Nguyện nhắm mắt lại gào khóc, khuôn mặt dính đầy nước mắt.
Phía sau cậu bé là Cung Vọng Hành đang đi ra khỏi phòng, Chung An Giai tiến lên hỏi: “... Hành Hành, con đã làm gì em trai thế?”
Cung Vọng Hành hoàn toàn không hiểu vì sao Tiểu Nguyện Nguyện lại khóc.
Cậu bé thành thật trả lời: “Con cắn em ấy một cái.”
Chung An Giai: “...”
Đây dường như là điều mà cậu ấy “nghĩ” sẽ không bao giờ xảy ra.
Tại sao cậu bé lại vô duyên vô cớ mà cắn đứa trẻ khác chứ.
Chung An Giai: “Đang yên đang lành sao con lại muốn cắn em trai vậy?”
Cung Vọng Hành: “Bởi vì khuôn mặt của em ấy nhìn rất mềm, con muốn cắn một miếng xem có thật sự mềm như vậy không.”
Chung An Giai: "..."
Bạch Thanh Niên ở bên cạnh cũng nghe được, dỗ dành Tiểu Nguyện Nguyện: “Đừng khóc, đừng khóc nữa, không sao đâu, không phải Nguyện Nguyện vẫn còn ổn sao?”
Tiểu Nguyện Nguyện không nghe lọt tai, khóc một hồi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bắt đầu tự mình mách lẻo: “...Hu hu hu anh ăng con... anh muốn ăng con...”
Bạch Thanh Niên dở khóc dở cười: “Không đâu, anh trai không muốn ăn con đâu.”
Tiểu Nguyện Nguyện kiên trì nói: “...Có mà, anh muốn ăng con...”
“Đâu có đâu nào, không phải Nguyện Nguyện vẫn ổn đó sao?”
Đó là vì con chạy nhanh.
Con vẹt nhỏ đang nghĩ như vậy trong lòng, nhưng miệng lại không thể diễn đạt trôi chảy, chỉ có thể ôm cổ Bạch Thanh Niên: “...Hu hu hu, về nhà, Nguyện Nguyện muốn về nhà...”
Bạch Thanh Niên dở khóc dở cười nói với Chung An Giai: “Vậy tôi đưa bé về trước nhé.”
Chung An Giai cũng dở khóc dở cười, đương nhiên muốn xin lỗi: “Xin lỗi nhé, làm cho Nguyện Nguyện khóc mất rồi.”
“Không sao đâu, không có chuyện gì to tát cả, về dỗ bé là được.” Bạch Thanh Niên ôm chặt Tiểu Nguyện Nguyện vào trong lòng mình, "Được rồi được rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Bạch Thanh Niên ôm Tiểu Nguyện Nguyện đi rồi.
Chung An Gia nhìn con trai bên cạnh mình, trong lòng có một cảm giác vô cùng khó tả.
Cung Vọng Hành chưa bao giờ làm điều này với một đứa trẻ.
Cho đến bây giờ, cậu bé vẫn không muốn kết bạn, cậu bé luôn nói rằng những đứa trẻ khác thật ấu trĩ nhàm chán, không hiểu được ý nghĩa tồn tại của bạn bè là gì, một cậu nhóc như vậy, thế mà lại cắn vào mặt Tiểu Nguyện Nguyện.