Đối với con vẹt nhỏ, nó thực sự cảm thấy kinh tởm.
Nhưng dù cảm thấy kinh tởm, Tiểu Nguyện Nguyện vẫn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, trên mặt lộ ra biểu cảm khinh bỉ đầu tiên sau khi trở thành một đứa trẻ loài người.
Còn người lớn thì vừa chuẩn bị đồ vừa trò chuyện, Cố Tà Phong kể về quá trình quen biết Cung Tuế Thành.
Họ gặp nhau tại một sân trượt tuyết ở thành phố bên cạnh.
Lúc đó, Cố Tà Phong vì trượt tuyết mà bị thương chân phải cùng Cung Tuế Thành vì trượt tuyết mà bị vỡ đầu và gãy chân trái được đưa đến bệnh viện chuyên khoa xương gần đó vào cùng một ngày.
Họ ngồi cùng một khu vực, cả hai đều bị bó bột, đầu tiên không nói lời nào, sau đó thì bắt đầu trò chuyện.
Sau một cuộc trò chuyện, họ mới biết mình không chỉ ở cùng một thành phố, cùng một khu dân cư, mà còn là hàng xóm đối diện.
Hai người trò chuyện rất ăn ý, cả hai đều là người yêu thích thể thao mạo hiểm, nên mối quan hệ giữa họ trở nên thân thiết.
Vì từng bị gãy xương khi trượt tuyết, làm mất đi hình ảnh hoàn hảo của mình, nên Cố Tà Phong chưa bao giờ kể cho Bạch Thanh Niên biết về quá khứ này.
Nhưng tối nay, không biết vì lý do gì, tâm trạng của anh rất phấn khích, cho nên đã kể ra.
Tiểu Nguyện Nguyện tạm thời không quan tâm đến cuộc trò chuyện của người lớn, tất cả sự chú ý của cậu đều dồn vào con bạch tuộc kinh tởm kia.
Cậu bé vẫn tỏ ra ghét bỏ và không thể hiểu tại sao trên đời lại có sinh vật kinh tởm như vậy, cảm giác ghê tởm cũng thật khó chịu.
Còn Cung Vọng Hành thì dính lấy ba mình, ngoan ngoãn giúp đỡ, cho đến khi Chung An Gia nói: "Hành Hành, con có thể trông em trai một lúc được không? Bên này để ba làm được rồi, sắp xong rồi."
Trên khuôn mặt Cung Vọng Hành không có bất kỳ thay đổi nào, cậu bé mỉm cười trả lời: "Dạ, được, vậy để con trông em trai."
Tiểu Nguyện Nguyện đứng ở phía bên kia của người lớn, mặc dù vẫn trong tầm mắt của họ, nhưng vì cậu bé quá nhỏ và bể thủy tinh đã làm mờ đi một phần, cho nên người lớn không thể nhìn rõ.
Cho đến khi Cung Vọng Hành đi qua, mới thấy Tiểu Nguyện Nguyện đang mở hộp trên bể thủy tinh.
Bạch tuộc đang cố gắng thoát ra, Tiểu Nguyện Nguyện mang theo vẻ mặt ghê tởm, đưa ngón tay mũm mĩm của mình ra, cố gắng chạm vào xúc tu của bạch tuộc.
Sự tò mò của chú vẹt con có thể so với một con mèo nhỏ, cậu bé phân vân rất lâu không biết có nên làm như vậy không, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế được, đưa tay ra muốn khám phá con bạch tuộc.
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha