Sổ Tay Cưng Chiều Chú Chim Mập

Chương 24: Thay đổi thái độ

Bạch Thanh Niên nói: "Làm phiền Hành Hành rồi."

Cung Vọng Hành trời sinh mang theo khí chất trang nhã sang trọng, giống một hoàng tử nhỏ, lúc cười lên rất xinh trai:

"Không phiền đâu ạ, cháu lớn tuổi hơn, hẳn là nên chăm sóc em trai, anh dẫn em vào nhé."

Tiểu Nguyện Nguyện ngơ ngác bị anh đẹp trai cầm tay dắt vào.

Nhưng nào ngờ ở chỗ người lớn không nhìn thấy, anh đẹp trai chợt thay đổi sắc mặt, vẻ ấm áp và nụ cười xinh đẹp chợt biến mất, trong đáy mắt lạnh lẽo hơn nhiều.

Anh đẹp trai rút khăn giấy lau miệng cho Tiểu Nguyện Nguyện, sức tay còn hơi lớn, Tiểu Nguyện Nguyện bất giác lùi ra sau tránh.

Ánh mắt của anh đẹp trai chợt liếc xéo một cái, làm cậu bé hết hồn, không dám động đậy.

Bé cưng lần đầu tiên bị người ta trừng mắt, lông ở đuôi chim xù lên, tã lót cũng căng phồng theo.

Cảm nhận được lông đuôi xù lên, cả người Tiểu Nguyện Nguyện lập tức cứng đờ.

Cậu bé luôn ghi nhớ, nếu thân phận vẹt nhỏ của mình bị bạo lộ, cậu bé không thể ở bên cạnh hai người ba nữa, các ba sẽ quên mất cậu bé.

Tiểu Nguyện Nguyện vội vàng ôm lấy mông, chọc trái chọc phải.

Còn may, bây giờ cậu bé đang trong hình hài con người, đang mặc quần.

Sau khi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng bé con cảm thán có thể trở thành con người thật tốt, còn có quần áo để mặc, không trần trụi nhảy tới nhảy lui suốt ngày như chim nhỏ.

Cung Vọng Hành lau miệng cho Nguyện Nguyện xong, mặt vẫn không thay đổi, lấy ra hai hộp kẹo:

"Em thích ăn kẹo gì, tự mình chọn hai viên đi."

Giọng nói cũng lạnh lùng hơn nhiều so với lúc ở trước mặt người lớn, Tiểu Nguyện Nguyện ôm mông, cảm nhận sự chân thực của nhân gian.

Anh đẹp trai ở nhân gian quả thật là đáng sợ. Trước mặt và sau lưng người lớn, thái độ lại hoàn toàn khác biệt.

Tiểu Nguyện Nguyện lắc đầu: "Nguyện Nguyện không măm."

Sau cú hù dọa, bé con nói chuyện giờ đã trở nên lưu loát hơn .

Cung Vọng Hành nhíu mày, một đứa trẻ nhỏ tuổi nhưng động tác làm ra lại rất có cảm giác áp bức, khiến Tiểu Nguyện Nguyện vô thức ôm chặt đuôi mình, sợ đuôi mình sẽ nở hoa lần nữa.

"Thật sự không ăn à?"

Tiểu Nguyện Nguyện cảm thấy anh Hành Hành này rất đáng sợ.

Bé con nghĩ lại, từ khi đến bên cạnh hai người ba, hầu như mọi người cậu bé gặp đều rất tử tế, hoặc là cười, hoặc là khen bé dễ thương. Không ai lạnh lùng như anh chàng trước mắt cả.

Tiểu Nguyện Nguyện không dám đưa tay ra, đứng thẳng người, ôm chặt mông mình, nước miếng cũng không còn.

"...Ừm, Nguyện Nguyện không... không măm."

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha