Tiểu Nguyện Nguyện vẫn đang được Cố Tà Phong ôm trên tay, trong lòng nghĩ có phải vừa rồi mình biểu diễn quá tệ rồi chăng?
"Bạ bạ!"
Cố Tà Phong cúi đầu nhìn cậu bé: "Sao vậy?"
Tiểu Nguyện Nguyện không thể nói ra những lo lắng trong lòng, chỉ có thể biểu đạt qua ngôn ngữ cơ thể phong phú của mình.
Cậu bé lại vẫy tay như đang làm hình bông hoa, sau đó dùng khuôn mặt nhỏ của mình giả làm một bông hoa, rồi nghiêng đầu, cẩn thận phát ra tiếng "bạ".
- Như thể muốn hỏi, có phải vừa rồi làm không tốt không?
Cố Tà Phong phải bội phục bản thân vì chỉ nhìn qua một lần là đã hiểu ngay ý của cậu bé.
Những động tác này thật sự quá hài hước và thú vị.
Tâm trạng của Cố Tà Phong trở nên tốt hơn nhiều.
Mặc dù anh cảm thấy Tiểu Nguyện Nguyện không thể hiểu mình nói gì, nhưng anh vẫn vuốt ve đầu cậu bé: "Nguyện Nguyện, lúc nãy con đã biểu hiện rất tốt rồi."
Tiểu Nguyện Nguyện cảm thấy yên lòng.
Thực ra, cậu bé cũng cảm thấy mình vẫy tay rất đẹp, chỉ cần nhìn một lần là cậu bé đã học được.
Hơn nữa, làm sao lại có người không thích một con vẹt nhỏ dễ thương như cậu bé chứ? Điều đó hoàn toàn không thể xảy ra.
...
Trên đường đưa mẹ về, tâm trạng của mẹ Bạch và Bạch Thanh Niên trở nên bình tĩnh hơn.
Từ trước đến nay mẹ Bạch luôn dịu dàng với Bạch Thanh Niên, bà tức giận chủ yếu là vì nhìn thấy Cố Tà Phong.
Mẹ Bạch thở dài: "Việc nhận nuôi con các con thật sự quá vội vàng. Làm sao các con lại quyết định nhận nuôi một cách tùy tiện như vậy... Các con bây giờ, ôi, có phải người đề xuất ý kiến này là Cố Tà Phong không?"
Bạch Thanh Niên không dám thừa nhận đây chính là ý tưởng của Cố Tà Phong.
Cách mà Tiểu Nguyện Nguyện xuất hiện quá kỳ lạ, dù cậu có giải thích nhiều lần thì mẹ Bạch vẫn không tin. Bạch Thanh Niên chỉ nói: "...Mẹ, con không còn là trẻ con nữa, con biết mình đang làm gì. Mẹ không cần lo lắng cho con đâu."
"Làm sao mẹ có thể không lo cho con được? Con tự hỏi mình đang làm gì đi? Nhận nuôi một đứa trẻ, không phải như nhặt một con mèo hay một con chó trên đường đâu... Nhà họ Cố là gia đình như thế nào? Họ có đồng ý không? Con đừng lúc nào cũng nghe theo lời Cố Tà Phong, con làm sao mà qua được cậu ta, mẹ lo con bị cậu ta bán đi mà còn không biết."
"Không đâu mẹ..." Bạch Thanh Niên bất đắc dĩ cười nói: "Mẹ, mẹ đừng luôn nghĩ xấu về anh ấy. Anh ấy rất tốt với con, chúng con hiện giờ rất ổn định."
"Con thực sự muốn sống cùng cậu ta suốt đời sao?"
"Đúng vậy."
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha