Cố Chiêu lật rất nhanh, chủ yếu chỉ để xem những nội dung có liên quan đến vai phụ là mình, bởi vì theo như sách viết, tình cảm mà nữ chính dành cho tiểu thúc là hắn biểu hiện ra có chút khác thường so với người khác, với người khác là hận, còn đối với hắn ngoài hận ra còn mang theo chút kiêng kị, hắn không hiểu được sự kiêng kị này từ đâu mà đến.
Kết quả, sau khi đọc được một nửa, hắn đã nhìn thấy kết cục của vai phụ tiểu thúc. Phế vật Cố Chiêu vẫn luôn hút máu người Cố gia này ấy vậy mà lại dính vào cờ bạc, trong một lần phát sinh xung đột với tay đấm của sòng bạc đã bị người ta lỡ tay đánh chết. Xem đến đoạn này, Cố Chiêu đờ ra. Vào thời điểm đó nam chính đã dẫn theo nữ chính Cố Trân đến kinh thành đi thi, hơn nữa còn thi đậu tiến sĩ, ngoài ra dưới sự dẫn dắt của nữ chính còn kết bạn với một nhân vật rất quan trọng trong tương lai, thế tử của Vĩnh Ninh Hầu.
Khi nghe tin Cố Chiêu đã chết, nam chính còn tiếc hận vài câu, nữ chính thì lại lập tức tỏ ra trào phúng, sau đó lại càng trở nên thân thiết với Vĩnh Ninh Hầu phủ hơn. Nam chính cũng thông qua thế tử của Vĩnh Ninh Hầu mà kết bạn với hoàng đế tương lai, từ đây mở ra con đường đi đến vị trí quyền thần của mình.
Mà những người Cố gia đã từng đối xử khắt khe với Cố Trân thì bị lưu lại thôn Thủy Vân sống những ngày tháng nghèo khổ. Thôn dân của thôn Thủy Vân nhờ có nam chính mà được hưởng lợi không ít, thế nhưng lại không có ai dám thay Cố gia lên tiếng, chỉ sợ chọc phu nhân tiến sĩ không vui.
Đối với việc Vĩnh Ninh Hầu phủ xuất hiện ở trong sách, Cố Chiêu cảm thấy rất kỳ quái. Cũng vì Cố Trân nói với nam chính rằng thế tử Vĩnh Ninh Hầu là nhân vật trong tương lai có thể ảnh hưởng tới hoàng đế cho nên kết giao với hắn sẽ cực kỳ có lợi với con đường làm quan của chính mình, vì chuyện này mà nam chính xảy ra chút tranh cãi với Cố Trân, hắn xem thường việc leo lên quyền quý, chỉ hy vọng đường đường chính chính làm quan.
Cố Chiêu tiếp tục lật xem, phát hiện cho dù nam chính có phản đối thì Cố Trân vẫn tìm đủ mọi cách để tạo quan hệ với Vĩnh Ninh Hầu phủ. Người đầu tiên nàng tìm tới ấy vậy mà lại là thϊếp thất của Vĩnh Ninh Hầu. Tiếp theo đó nam chính lại tình cờ gặp gỡ thế tử, sau khi ngẫu nhiên gặp mặt, nam chính phát hiện ra mình không nên xem mặt mà bắt hình dong chủ quan đánh giá người khác, thế tử Vĩnh Ninh Hầu không giống với những con cháu nhà quyền quý khác cho nên đã kết giao với hắn.
Cố Chiêu nghĩ, hẳn là chuyện này có nữ chính ở đằng sau thúc đẩy. Có thể khiến một người đường đường là thế tử nghe the lời nói của nàng mà làm việc, vị thϊếp thất của Vĩnh Ninh Hầu phủ kia có năng lực lớn như vậy sao? Lại xem tiếp về Vĩnh Ninh Hầu phủ này, chẳng bao lâu sau Hầu phu nhân chết bệnh, Vĩnh Ninh Hầu không lấy thêm vợ, người thϊếp thất kia cùng với đứa con thứ do nàng sinh ra tiếp tục ở hậu viện sống những ngày tháng thành thật cẩn trọng, cũng không hành sự bừa bãi như những người khác. Người con thứ do nàng sinh ra kia cũng sống tầm thường cả đời, thường xuyên bị nàng dạy dỗ rằng chủ nhân tương lai của Hầu phủ là thế tử, đừng mơ tưởng hão huyền những thứ không thuộc về mình, cũng vì điều này mà vị thϊếp thất kia rất được tôn kính, được không ít quý phu nhân trong kinh thành tôn sùng, cho rằng người làm thϊếp thì nên biết an phận thủ thường giống như nàng vậy.
Theo như trong sách, nữ chính thường xuyên có qua lại với vị thϊếp thất này, Cố Chiêu cứ cảm thấy chỗ này có hơi cổ quái, tựa như giữa hai người có một giao dịch ngầm nào đó.
Chờ đến khi hắn đem toàn bộ tình tiết trong truyện tóm tắt lại thì mặt trời cũng đã xuống núi, Cố Chiêu bóp bóp huyệt thái dương, đọc xong cái này cũng khiến hắn đủ mệt.
Sau khi đem quyển “Tiểu kiều thê” cất vào không gian, Cố Chiêu sắp xếp lại những quyển tiểu thuyết mà mình bới ra thì phát hiện trong số này vậy mà còn một quyển khác cũng có cùng tác giả với quyển “Tiểu kiều thê” kia. Cố Chiêu vội vàng lấy ra lật xem, kinh ngạc phát hiện quyển này không viết về tiểu kiều thê nữa mà trực tiếp viết tình yêu nam nam luôn, cũng vừa hay nam chính trong đó lại chính là vai phụ trong “Tiểu kiều thê”, đương nhiên vai phụ này không liên quan gì đến Cố Chiêu mà chính là vị thế tử của phủ Vĩnh Ninh Hầu kia.
Cằm Cố Chiêu suýt chút nữa rơi xuống đất, người cùng thế tử dây dưa bên nhau không phải ai khác mà chính là vị hoàng đế tương lại trong “Tiểu kiều thê”. Cho nên có thể nói, thế giới mà hắn xuyên vào không chỉ của một mà là hai quyển sách.
Cố Chiêu cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại chút, trong nhất thời có hơi không tiêu hóa được, chỉ một quyển tiểu kiều thê đã khiến hắn đọc đến chóng mặt nhức đầu rồi, quyển thứ hai chắc để đó từ từ coi sau thôi, có lẽ trong quyển này căn bản không có chuyện gì liên quan đến hắn.
Thôi cứ vứt đấy, từ từ tính sau.
“Tiểu thúc, nãi gọi ra ăn cơm tối.”
Cố Dao gọi Cố Chiêu từ trong thế giới tiểu thuyết trở về, hắn trợn mắt nhìn chất nữ Cố Dao, nghĩ đến kết cục của nàng ở trong sách thì sinh ra lòng thương tiếc, đứng dậy gật đầu nói: “Đi thôi.”
Cơm tối cũng không khác gì mấy với cơm trưa, hai mẹ con Cố Trân cùng Liễu thị cũng không ra ngoài mà là bưng vào phòng ăn, tuy rằng lão thái thái không vui khi thấy Liễu thị làm ra vẻ như vậy nhưng cũng không nói gì, các nam nhân trong nhà đã mệt mỏi cả ngày rồi, giờ ăn cơm mới là việc quan trọng nhất.
Hai đứa cháu gái Cố Dao cùng Chiêu Đệ chịu ảnh hưởng từ Liễu thị rất sâu, đều âm thầm rúc vào trong góc, không dám lớn tiếng nói chuyện, trông các nàng như thế khiến người ta chẳng thể nào mà thích nổi, cũng chẳng trách vì sao Cố Chiêu lại thân cận với Cố Dao hơn. Mà trưởng nữ Cố Trân nhà nhị thúc này thì lúc nào cũng muốn so bì hơn thua với Cố Dao và người tiểu thúc là hắn, hiện tại có thêm ký ức của một đời, cho dù không bị ảnh hưởng bởi nội dung trong tiểu thuyết thì Cố Chiêu cũng chẳng thể nào sinh ra hảo cảm với nàng được.