Đối với việc bản thân mình và tất cả mọi người trong Cố gia đều là nhân vật trong tiểu thuyết, thế giới bọn họ đang sống chỉ là thế giới trong một quyển sách, Cố Chiêu tiếp nhận một cách rất bình thản, dù sao cũng đã từng sống ở mạt thế, chẳng lẽ hoàn cảnh sống ở nơi này còn có thể kém hơn so với mạt thế hay sao?
Không, nhìn cảnh non xanh nước biếc và không khí trong lành, chỉ cần không xảy ra thiên tai nhân họa gì là có thể lấp đầy bụng, Cố Chiêu đã cảm thấy cảm kích và quý trọng vạn phần rồi, đã vậy còn không phải đối mặt với tang thi và dị thú nguy hiểm nữa chứ. Cho nên, có phải là thế giới trong sách hay không thì có quan trọng gì đâu, cha mẹ và cháu trai cháu gái hắn đều là người sống sờ sờ kia mà.
Cố Chiêu cần phải nghĩ lại xem tiếp theo phải đi như thế nào. Trước mắt Cố Trân kia đã trọng sinh, ở trong mắt nàng cha mẹ nàng, cũng chính là nhị ca nhị tẩu của Cố Chiêu, đều là người thành thật, bị tiểu thúc là hắn đây bám vào hút máu. Cũng vì mẹ nàng không sinh được con trai nên ở Cố gia mới không được lão thái thái và lão gia tử yêu thích, cái thai mà Liễu thị đang mang lúc này thực ra chính là nữ nhi, mãi đến khi mang thai lần thứ năm Liễu thị mới sinh được một nhi tử.
Cố Trân không muốn cha mẹ nàng bị hút máu, bị bắt nạt, cũng không muốn sau này khi đã phát đạt rồi còn bị một đám người của Cố gia bám vào cho nên tiếp theo đó nàng phải nghĩ cách để phân gia. Phân gia rồi bọn họ có thể sống những ngày tháng tốt lành, cũng nhân cơ hội này định ra việc hôn nhân với Tống Trạch.
Thực ra lý do chính khiến Cố Dao cùng Tống Trạch xem mắt kết hôn là vì có Cố Chiêu dẫn mối. Tống Trạch và Cố Chiêu học cùng một học đường, hai người bọn họ lại cùng thôn, cho dù trong nhà chỉ còn một quả phụ, gia cảnh lại kém hơn Cố gia rất nhiều nhưng Cố Chiêu lại thật tình bội phục Tống Trạch, cho rằng hắn nhất định có tiền đồ hơn mình cho nên mới muốn mai mối cháu gái mà mình coi trọng nhất cho Tống Trạch. Chỉ là hai lão và người cha ruột là Cố Đại Ngưu vẫn còn hơi do dự, bời vì với điều kiện của Cố gia và Cố Dao thì nàng hoàn toàn có thể gả vào một hộ nhà giàu nào đó.
Có thể nói, nếu như không có người trọng sinh là Cố Trân làm loạn, nhờ Cố Chiêu tác hợp mới có được việc hôn nhân này, trong tương lai nếu như Tống Trạch và Cố Dao phát đạt cũng sẽ không quên tiểu thúc là Cố Chiêu, cho dù Cố Chiêu có là một phế vật không có bản lĩnh thì cuộc sống cũng sẽ không quá kém.
Nhưng bọn họ sống tốt không phải là điều mà Cố Trân muốn nhìn thấy, có điều, nàng càng không muốn thấy thì Cố Chiêu lại càng muốn sống tốt hơn, còn nữa, việc giữa nàng và Tống Trạch, hắn thật sự sẽ để cho nàng được như nguyện sao?
Bất kể là tiếp xúc hàng ngày hay biểu hiện ở trong sách thì Tống Trạch đều ngay thẳng hơn so với người không từ thủ đoạn, lòng dạ ác độc như Cố Trân. Hắn cần cù thận trọng, thật sự muốn làm một vị quan tốt. Nhưng Cố Chiêu nghi ngờ, sau khi bị Cố Trân xen vào, thật sự Tống Trạch có thể trở thành thủ phụ trọng thần tay cầm quyền to, luôn được hoàng đế tín nhiệm như ở đời trước hay sao?
Trong trí nhớ của Cố Trân, Tống Trạch có ba lần lên voi xuống chó, vào lúc khó khăn nhất hắn đã cùng với Cố Dao nâng đỡ nhau vượt qua, nhưng sau khi Cố Trân đoạt được đường tỷ phu, nàng đã lợi dụng chuyện mình có thể biết trước tương lai để giúp Tống Trạch né qua những cái bẫy rập đó. Hơn nữa, sau khi kết giao với thế tử của Vĩnh Ninh Hầu, những khó khắn trắc trở trên con đường làm quan của hắn trở nên cực nhỏ, có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Thế nhưng, làm như vậy thật sự tốt sao?
Cố Chiêu không biết có nên kiên trì tác hợp cho Tống Trạch và cháu gái Cố Dao của mình như cũ hay không, hay là mặc kệ Cố Trân muốn làm gì thì làm, bởi vì nếu như Cố Trân không thành công thì nhất định vẫn sẽ không ngừng lăn lộn. Tống Trạch chính là con đường duy nhất mà nàng biết và có khả năng tiếp xúc được có thể đưa nàng bay lên, hơn nữa tương lai sau này tươi sáng như vậy, sao Cố Trân có thể từ bỏ. Một khi để nàng đạt được mục đích, Cố Dao và người của Cố gia đều sẽ phải chịu ảnh hưởng, sau này còn có thể sống yên được sao?
Bên kia, sau khi ngủ một giấc dậy, Cố Trân kinh hỉ phát hiện quả nhiên là mình đã trọng sinh, trọng sinh về thân thể trẻ tuổi của mình năm 14 tuổi, khi tất thảy bi kịch còn chưa bắt đầu, ngay cả việc hôn nhân của Cố Dao và Tống Trạch cũng chưa được định ra. Nghĩ đến cảnh nàng lưu lạc đầu đường, nghe người ta nói đến thủ phụ và thủ phụ phu nhân về quê tế tổ, khi đó trong lòng Cố Trân đố kỵ muốn nhỏ máu.
Nữ nhân Cố Dao dối trá này, dựa vào đâu mà có thể hưởng thụ vinh quang và địa vị lớn như vậy? Một đời này, nàng nhất định phải vạch trần bộ mặt thật dối trá của Cố Dao, khiến những người ở Cố gia đã từng bắt nạt coi thường một nhà bọn họ phải nếm trải hết thảy những cực khổ mà nàng từng phải chịu, nếu không nàng không thể nuốt trôi cơn tức này.
Cũng vì mẹ nàng mà ba nữ nhi phải chịu liên lụy, cái thai đang mang này lại là nữ khiến địa vị của nhà bọn họ rơi vào tầng chót nhất ở Cố gia. Đều là cháu gái của Cố gia, dựa vào đâu mà Cố Dao có thể sống tự tại như thế, còn có Cố Chiêu, cầm tiền mà cả nhà kiếm được ra ngoài tiêu xài sung sướиɠ. Nàng không cho phép, những người này nợ Cố Trân nàng, nàng phải lấy lại tất thảy.
Nhất định nàng phải thuyết phục cha mẹ phân gia, phải thoát ra khỏi cái vũng bùn Cố gia này, sau đó định ra việc hôn nhân với Tống Trạch, cuộc sống vinh quang sau này Cố gia đừng hòng mơ tưởng dính được vào, giống đời trước của nàng, khi Cố gia có được vinh quang thì nàng được hưởng chỗ tốt gì chứ? Có ai vớt nàng từ vũng bùn ra không? Không có!
Nghĩ đến kết cục thê thảm của nàng ở đời trước, Cố Trân hận, lúc này đây nhất định nàng phải trở thành người nổi bật nhất, khiến tất cả mọi người phải ngước nhìn nàng.
Cũng cùng là cháu gái Cố gia, dựa vào đâu mà nói nàng không xứng với thủ phụ đại thần tương lai như Tống Trạch, huống chi có được ký ức của đời trước, những gì nàng có thể trợ giúp Tống Trạch nhiều hơn nhiều so với Cố Dao, nàng mới là người phù hợp với Tống Trạch nhất.
Nghĩ đến cảnh có thể trở thành thủ phụ phu nhân, Cố Trân không khỏi si mê, biểu tình kia kết hợp với thuốc cầm máu bôi trên đầu khiến cả khuôn mặt nàng thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị khiến cho Chiêu Đệ tiến vào đưa cơm tối phải hoảng sợ.
“Nhị tỷ?”
“Cái gì?” - Cố Trân tức giận trừng mắt nhìn Cố Chiêu Đệ một cái.
Cho dù là tỷ tỷ ruột, Cố Chiêu Đệ vẫn hơi sợ người nhị tỷ này, nhanh chóng trả lời: “Tỷ, ta đến đưa cơm tối.”
“Để đó đi, ta dậy ăn luôn đây.” - Nàng phải cố gắng ăn cơm dưỡng tốt thân mình mới có thể chiến đấu với kẻ địch.