Lúc Cố Nhị Ngưu kéo Hồ lang trung vào đến nhà, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy không phải là khuê nữ bị thương ở đầu mà là tức phụ có thai hơn năm tháng đang ôm bụng nằm kêu đau. Ngay tức khắc chuyện của khuê nữ đã bị hắn ném ra sau đầu. Hắn cũng giống như Liễu thị, cực kỳ coi trọng cái thai này, theo như lời của vài phụ nhân có kinh nghiệm thì cái thai này nhất định là con trai.
Ngay lập tức, Cố Nhị Ngưu sốt ruột đến đổ mồ hôi: “Nương hài tử à, ngươi làm sao vậy? Hồ lang trung, mau tới khám xem tức phụ của ta bị làm sao, có phải hài tử đã xảy ra chuyện hay không?”
Hồ lang trung đã hơn 50 tuổi, trên đường đến đây bị kéo chạy cảm thấy mệt không chịu nổi, chưa thở ra hơi cũng chưa thấy rõ tình hình ra sao đã nghe thấy Cố Nhị Ngưu gào lên, liền trả lời: “Chẳng phải gọi ta tới xem bệnh cho khuê nữ ngươi sao? Sao lại là tức phụ ngươi?”
Bụng Liễu thị co rút đau đớn từng cơn, nàng nôn nóng hơn ai hết, thầm mắng chết đại nữ nhi đã dọa sợ nàng, nhịn đau kêu lên: “Hồ lang trung, mau xem thử giúp ta xem hài tử trong bụng có làm sao không.”
Lão thái thái thấy tình cảnh hỗn loạn như vậy thì tức giận đến muốn mắng người, thế nhưng lại không thể thật sự không màng đến Liễu thị và hài tử trong bụng nàng, lại lo lắng cho đứa cháu gái Cố Trân này. Thấy Liễu thị gọi Hồ lang trung qua, chỉ có thể xoay người mắng hai đứa cháu gái Lai Đệ cùng Chiêu Đệ: “Muốn để nó chết luôn hay sao? Mau đi lấy một ít tro bếp đến đây, trước tiên phải cầm máu cho vết thương trên đầu đại tỷ các ngươi cái đã, làm gì có nhiều máu mà cứ để nó chảy như thế hả.”
Lai Đệ và Chiêu Đệ đã sớm bị sợ đến mức chỉ biết khóc, không biết phải làm gì, vừa nghe thấy nãi nãi mắng thì theo bản năng chạy đến nhà bếp tìm tro.
Cố Chiêu đứng ở bên ngoài nhìn thì nhíu nhíu mày, nhị tẩu này coi đứa nhỏ trong bụng còn quan trọng hơn trưởng nữ, muốn sinh con trai đến tẩu hỏa nhập ma rồi. Mà nhị ca hắn cũng không kiềm chế nàng ta lại chút nào, hai vợ chồng này đúng là giống nhau như đúc.
Hắn không ngăn Lai Đệ Chiêu Đệ lại, bởi vì đúng là tro bếp có công dụng cầm máu thật.
Hắn nói với Cố Dao: “Tạm thời ngươi đừng vào đó, bên trong càng nhiều người thì càng dễ loạn.”
Cố Dao cắn cắn môi, gật đầu nói: “Ta biết rồi, ta không vào, tránh gây cản trở.”
Rất nhanh, Lai Đệ và Chiêu Đệ đã nghiêng ngả lảo đảo chạy về, lão thái thái đoạt lấy tro bếp từ trong tay hai đứa trát lên miệng vết thương trên đầu Cố Trân.
Ở bên kia, Hồ lang trung cũng đã xem mạch cho Liễu thị xong, nói: “Không có việc gì, chỉ do sợ hãi mà thành thôi, nghỉ ngơi hai ngày là khỏe rồi.”
Liễu thị lại hỏi: “Không cần uống thuốc sao? Hài tử của ta thật sự không sao chứ? Hiện tại bụng vẫn còn đau đây. Hồ lang trung kê cho ta thang thuốc dưỡng thai đi, cha hài tử, ngươi nói xem có đúng không.”
Lão thái thái nghe thấy thì trong lòng bốc hỏa, gân xanh trên trán nổi lên, uống thuốc dưỡng thai gì chứ, Hồ lang trung đã nói không sao rồi, thật sự cho rằng bản thân mình mong manh yếu đuối như tức phụ nhà giàu sao? Cho dù cái thai này thật sự có là con trai đi chăng nữa thì thái độ của bà đối với tức phụ nhà lão nhị cũng không có thay đổi gì lớn.
Lão thái thái nén giận nói: “Muốn thuốc dưỡng thai thì đợi lát nữa lại nói, Hồ lang trung, mau qua bên này khám cho cháu gái ta.”
“Đúng, đúng, nương nói đúng, khám cho A Trân trước đã, chờ lát nữa kê thuốc dưỡng thai sau.”
Liễu thị biết hài tử trong bụng không sao mới nhớ ra mình có một đứa con gái đang bị thương, dù sao thì cũng là con đầu lòng nên so với hai đứa sau là Lai Đệ Chiêu Đệ thì vẫn được coi trọng hơn, cho nên cũng thúc giục Hồ lang trung đi qua.
Hồ lang trung cũng lười nói thêm với nàng, so với Liễu thị thì thái độ của Hồ lang trung với lão thái thái khá hơn nhiều. Sau khi bắt mạch cho Cố Trân xong, phát hiện tình trạng không quá nghiêm trọng, bình thường người trong thôn khi làm việc cũng thường xuyên bị va chạm cần dùng tới nên trong hòm thuốc của ông lúc nào cũng có sẵn thuốc cầm máu, vì thế liền lấy ra đưa cho lão thái thái dặn lát nữa lại bôi lên. Còn dặn mấy ngày tiếp theo phải bồi bổ cho Cố Trân vì nàng mất máu khá nhiều, chờ đến khi miệng vết thương khép lại thì không sao nữa.
Lúc này lão thái thái mới thở phào, Liễu thị cũng vậy. Hiện tại nàng mới phát hiện ra ánh mắt những người khác nhìn nàng có chút quái dị, vì thế mới kịp nhận ra thái độ của mình không đúng, nếu như thật sự không màng đến tính mạng của nữ nhi, thanh danh của nàng ở thôn Thủy Vân này cũng sẽ hỏng mất.
“Cảm ơn Hồ lang trung, nhưng sao đến giờ nha đầu này vẫn còn chưa tỉnh?” - Máu trên mặt Cố Trân đã được lau sạch, Liễu thị cũng không sợ nữa, trên mặt lộ ra vẻ ưu lo.
Đúng lúc này, Lai Đệ và Chiêu đệ mừng rỡ kêu lên: “Nương, nãi, tỷ tỉnh rồi, mí mắt tỷ động kìa.”
Nghe thấy tiếng kêu từ bên trong vọng ra, Cố Chiêu và Cố Dao đứng ngoài cửa cũng thở phào, tỉnh lại thì hẳn là không có việc gì, hai người theo khe hở nhìn vào, vừa hay có thể nhìn thấy chính diện khuôn mặt của Cố Trân.
Mí mắt Cố Trân chớp chớp vài cái, cuối cùng mở to hai mắt, ánh mắt mê mang, không rõ bản thân đang ở đâu, sau khi chết nàng đã đi đến âm tào địa phủ rồi sao?
“Nhị tỷ, ngươi tỉnh rồi? Thật tốt quá, nhị tỷ, ngươi hù chết chúng ta, ngươi chạy lên núi một mình bị ngã vỡ đầu, nhưng mà Hồ lang trung đã khám rồi, nói nhị tỷ sẽ không sao.” - Lai Đệ vừa lau nước mắt vừa kể lại mọi chuyện cho tỷ tỷ nghe. Vừa nãy, lúc nhìn thấy dáng vẻ Cố Trân khi bị đưa trở về, nàng đã bị dọa đến nhũn cả chân, rất lo tỷ của nàng sẽ xảy ra chuyện.
Cố Trân lập tức cảm thấy đầu của mình rất đau, lại thấy Lai Đệ cùng Chiêu Đệ đang đứng xung quanh, quay đầu nhìn thấy cha mẹ và nãi của nàng, cuối cùng ánh mắt rơi xuống cái bụng đang nhô lên của Liễu thị. Cố Trân mạnh mẽ ý thức được đây là khi nào, trong mắt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc, tiếp theo đó là kinh hỉ, mừng như điên, cuối cùng hóa thành hận ý nồng đậm.
“Nha đầu này bị làm sao thế? Tỉnh lại rồi cũng không rên một tiếng, Hồ lang trung, có phải nha đầu này bị đυ.ng hỏng đầu, biến thành người ngốc rồi không?” - Những lời lo lắng của lão thái thái lọt vào trong tai người khác cứ như đang nguyền rủa vậy.
Cố Trân nghe thấy thì trong lòng cả kinh, nhanh chóng thu hồi phản ứng của chính mình, nhẹ nhàng kêu khẽ một tiếng, nói: “Nãi, ta đau đầu.”
“Đau đầu cũng phải thôi, để xem sau này ngươi còn dám chạy lên núi nữa không, lỡ ngày nào đó bị sói tha mất thì cũng đáng lắm.” - Thấy cháu gái không bị ngã hỏng đầu, lão thái thái cũng không hề khách khí nói.
Cố Trân rối rắm không thôi, từ trước đến nay nãi vẫn luôn bất công như thế, không thích cả nhà mình, rõ ràng nàng và Cố Dao bằng tuổi nhau nhưng đãi ngộ ở Cố gia lại khác hoàn toàn. Nghĩ đến Cố Dao, trong lòng nàng lại dâng lên hận ý.
Cố Trân cho rằng không ai phát hiện ra dị trạng của nàng, không ngờ tới từng biến hóa trong mắt nàng đều rơi vào mắt Cố Chiêu. Cái vẻ vui sướиɠ như điên cùng với hận ý đó, một tiểu cô nương 14 tuổi căn bản không thể nào có được, cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
ề nàng phải đoạt lấy cho mình.