Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Cùng Vai Ác HE

Chương 1 (2)

Việc lão thái thái bưng mì vào phòng cho Cố lão tam bị Tiểu Triệu thị xem vào trong mắt, nàng nói thầm với nhi nữ Cố Dao: “Nãi nãi của ngươi quá bất công, người ta từ sáng sớm đã phải dậy, ấy vậy mà tam thúc của ngươi đến giờ vẫn không chịu ra khỏi phòng một bước. Đã vậy nãi nãi ngươi còn đau lòng hắn, nấu mì sợi mang vào trong phòng sợ tam thúc ngươi đói lả.”

Cố Dao nhìn nhìn tình huống bên ngoài, khuyên mẹ nàng: “Nương, ngươi bớt oán giận mấy câu đi, nãi đối xử với đại phòng chúng ta cũng không kém.” - Tỷ như đứa cháu gái là nàng, lúc này vẫn có thể ở trong phòng thêu hoa với mẹ nàng chứ không phải ra ngoài làm việc nặng, trái ngược với ba đường muộn nhà nhị thúc. Cố Dao cảm thấy rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại.

Tiểu Triệu thị cũng biết cuộc sống của nàng tốt hơn nhiều so với Liễu thị, nhưng con người ta đâu thể nào sống mà không so sánh được, vừa thấy lão thái thái chăm sóc tam đệ tận tình trong lòng nàng lại không khống chế được mà ghen tị: “Được rồi, nương chỉ oán giận vài câu ở trước mặt ngươi mà thôi, ra ngoài đâu có dám nói gì. Chẳng phải cũng do ta sợ tam thúc ngươi khiến mấy đứa các ngươi chịu liên lụy hay sao? Mà giờ hễ cứ nhìn thấy nhị thẩm ngươi là nương lại bực mình, cả ngày cứ buồn vui thất thường, nhìn thấy nương là lại tránh như tránh tà, làm như nương sẽ hại đứa nhỏ trong bụng nàng vậy. Hừ, ta đã sinh hai đứa con trai rồi, cho dù cái thai này nàng ta sinh con trai thì sao chứ? Cho rằng có thể bò lên đầu nương ngồi được hay sao?”

Cố Dao không nói, nàng cũng sắp chịu không nổi cái sự cẩn thận quá mức của nhị thẩm, cũng vì nhị thẩm mà quan hệ giữa nàng và ba đường muội nhà nhị thúc rất bình thường. Hơn nữa, nàng biết ba đường muội cũng chẳng thích mình, các nàng đố kỵ với mình vì đãi ngộ của mình ở Cố gia tốt hơn các nàng.

Cố Chiêu ăn một hơi hết tô mì với quả trứng chần, sờ sờ bụng, cực kỳ vừa lòng. Mấy năm sống ở mạt thế y chưa từng được ăn bữa nào ngon như vậy. Nghĩ đến đó, Cố Chiêu cầm theo chén đũa đi ra ngoài, sau khi ngủ dậy vẫn chưa rửa mặt đánh răng mà đã ăn, thật sa đọa.

Mới vừa ra cửa đã nhìn thấy Chiêu Đệ nhà nhị ca nhìn trộm lại đây, hai mắt thèm thuồng nhìn cái tô trong tay y. Đây là nữ nhi nhỏ nhất nhà Cố lão nhị, đứa lớn nhất tên Cố Trân, vì sinh cùng năm với Cố Dao*, chỉ nhỏ hơn mấy tháng, dựa theo cái tên Cố Dao này, Liễu thị đặt cho trưởng nữ của mình là Cố Trân*. Kết quả, thai thứ hai lại là con gái, không chiếm được sự chăm sóc đặc biệt nên đặt là Cố Lai Đệ, tam nữ nhi chính là Cố Chiêu Đệ, ý muốn ngóng trông sinh được một nhi tử.

(*Dao nghĩa là ngọc đẹp, còn *Trân có nghĩa là vật quý giá.)

Thực ra thì theo như Cố Chiêu thấy, cha mẹ y cũng chẳng phải người trọng nam khinh nữ, tuy rằng coi trọng đứa con có được lúc tuổi già là y, cũng coi trọng trưởng tử trưởng tôn nhưng vẫn chăm sóc nuôi dưỡng tốt mấy đứa cháu gái. Lúc trước khi đặt tên cho Cố Lai Đệ, lão thái thái còn rất có ý kiến, thế nhưng lại không thể lay chuyển được mẹ ruột cho nên đến phiên Chiêu Đệ thì mặc kệ luôn.

Hiện tại Liễu thị lại mang thai đứa thứ tư, nói thật thì lão thái thái cũng không quá coi trọng việc này, bà không thiếu nhi tử tôn tử cho nên Liễu thị có sinh nam hay sinh nữ thì cũng chẳng quan trọng. Thế nhưng Liễu thị thì ngược lại, vừa mang thai nàng đã tự biến mình thành đối tượng quan trọng cần được bảo hộ, cả ngày ở trong phòng an thai, lão thái thái tức quá thì cũng chỉ có thể ở trong sân nói bóng nói gió, miễn cho Liễu thị khóc lóc rồi người ngoài lại cho rằng lão thái thái khắt khe với con dâu.

Cố Chiêu bình tĩnh đi qua, cũng không có ý định kéo gần quan hệ lại với cháu gái, theo như y thấy, Liễu thị là người có chứng vọng tưởng bị hại, nếu như y tiếp xúc nhiều với ba đứa cháu gái một chút thì không biết Liễu thị sẽ tưởng tượng thành chuyện gì nữa.

Đãi ngộ của Cố Chiêu tốt, đó cũng là do cha mẹ ruột của Cố Chiêu nguyện ý chăm sóc , ba đứa cháu gái muốn gì thì đi tìm cha mẹ mình mà đòi đi chứ.

“Chiêu nhi ăn xong rồi sao? Ăn no chưa?” - Lão thái thái nhìn thấy tiểu nhi tử lại đây thì cười không thấy mắt, cứ nhìn thấy tiểu nhi tử là tâm tình lại trở nên tốt hơn, trông mấy đứa khuê nữ nhà lão nhị lúc nào cũng mặt ủ mày ê kia là lại bực mình.

Cố Chiêu cũng cười nói: “Ăn no, ăn rất no rồi.”

Lão thái thái đi ra cạnh giếng rửa chén đũa, Cố Chiêu không đoạt lại nương mình, cũng đi theo qua đó rửa mặt đánh răng, nói mấy câu chọc cho lão thái thái cười thành tiếng. Lão thái thái sợ nhi tử lạnh, đã để riêng nước ấm cho Cố Chiêu rửa mặt.

Đúng lúc này có người trong thôn chạy tới kêu to: “Thím Cố ơi, cháu gái nhà ngươi bị ngã từ trên núi xuống vỡ cả đầu, vừa được người ta bế về đây, mau bảo lão nhị nhà ngươi đi mời Hồ lang trung đi.”

Lão thái thái nghe thế thì bị dọa đến nhảy dựng, sau đó mắng: “Tìm đường chết sao, lúc này không ở nhà mà chạy lên núi làm gì? Có nhiều tiền quá không biết tiêu vào đâu hả? Cả ngày chỉ biết gây chuyện thôi.”

Cố Chiêu nghe thấy cũng nhíu nhíu mày, xoay người nhìn thấy một thím trong thôn bế Cố Trân mặt đầy máu chạy vào chỗ ở của nhị phòng, kết quả lại nghe thấy một tiếng thét chói tai từ trong phòng phát ra, đó là Liễu thị. Nhìn thấy nhi nữ cả mặt đầy máu, nàng bị kinh sợ, ôm bụng kêu đau, nhị phòng lập tức rối loạn hết cả lên.

Lão thái thái tức giận đến dậm chân, buông chén đũa trong tay vội vàng chạy tới. Vợ lão nhị đúng là cái đồ vô tích sự, thấy con gái ruột bị té ngã vỡ đầu mà lại bị dọa thành như thế. Ở đại phòng bên kia, Tiểu Triệu thị và Cố Dao cũng từ trong phòng đi ra, đứng trước cửa nhị phòng ngó vào trong.

“Tiểu thúc.” - Nhìn thấy Cố Chiêu vừa mới rửa mặt xong đi tới, Cố Dao có chút lo lắng sợ hãi nói: “Cố Trân sẽ không sao chứ?”

Mặc dù không thích Cố Trân vì lúc nào cũng muốn cạnh tranh, đè đầu cưỡi cổ nàng nhưng nàng cũng không muốn đường muội Cố Trân này xảy ra chuyện.

Ấn tượng của Cố Chiêu với Cố Dao tốt hơn Cố Trân nhiều, thực ra Cố Chiêu cũng chỉ lớn hơn hai đứa cháu gái này một tuổi. Cố Chiêu lắc đầu nói: “Đợi Hồ lang trung tới khám mới biết được, hẳn là sẽ không sao.”

Đang nói chuyện, Cố Nhị Ngưu đã kéo theo Hồ lang trung vội vàng chạy tới. Cố lão nhị vẫn rất lo lắng cho khuê nữ nhà mình: “Hồ lang trung, mau khám cho bảo nhi nhà ta xem, mọi người mau nhường đường một chút.”

Ngay sau đó, Cố Đại Ngưu và Cố lão gia cũng đã trở lại, xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không thể làm tiếp công việc ở ngoài ruộng được nữa.