Nhưng hiện tại có nha đầu Cố Trân chết tiệt này, điều kiện của Dao nha đầu cũng bắt đầu không còn hoàn mỹ nữa.
“Ngươi nói thử xem, một tiểu nha đầu như ngươi thì có bản lĩnh gì để kiếm bạc?”
Trong lòng Cố Trân hơi thả lỏng, nàng biết ngay mà, sao có thể có người không động tâm với tiền bạc cơ chứ. Những trải nghiệm của đời trước nói cho nàng biết tiền bạc và địa vị quan trọng đến nhường nào, cho nên sống lại một đời, cho dù phải dùng toàn bộ thủ đoạn nàng cũng phải đoạt được hai thứ này, không ai có thể ngăn cản nàng.
Cố Trân lộ ra vẻ mặt tươi cười nói: “Thẩm, ta biết phương pháp chế tác phấn hoa đào và son môi, đó là đồ mà những nữ nhi của gia đình giàu có trong kinh thành sử dụng. Ta định làm ra rồi đem đi bán, đến khi đó có thể để Tống Trạch ca có bạc tiếp tục đi thi, cũng có thể để thẩm được sống những ngày tháng thoải mái.”
Tống mẫu kinh ngạc nhìn Cố Trân, nàng biết trong kinh thịnh hành sử dụng phấn hoa đào, một hộp phấn hoa đào nho nhỏ rẻ nhất cũng hai, ba lượng bạc, nhưng một người chỉ ở thôn Thủy Vân, ngay cả huyện Thanh Hà cũng chưa từng tới như Cố Trân làm sao biết được ở kinh thành lưu hành phấn hoa đào, lại còn biết cách làm ra nó?
Tống mẫu cẩn thận suy nghĩ lại những chuyện xảy ra xung quanh Cố Trân từ trước đến giờ, càng cảm thấy trên người Cố Trân có gì đó cổ quái. Dường như từ lúc Cố Trân bị ngã vỡ đầu ở trên núi thì bắt đầu trở nên như vậy. Nghĩ đến đây, Tống mẫu rùng mình một cái, không chỉ không động tậm mà ngược lại còn bị dọa sợ, vội vàng từ chối: “Con ta đã có người làm mẹ là ta đây giúp nó tính toán, ngươi có lòng như vậy thì về giúp cha mẹ ngươi và Cố gia cải thiện sinh hoạt thì hơn. Ngươi đi đi, nơi này của ta không chào đón ngươi.”
Tống mẫu không chỉ nói suông mà còn động thủ đẩy Cố Trân ra ngoài, bị từ chối đến phát ngốc, mãi đến khi bị đẩy ra đến ngoài cửa Cố Trân mới hoàn hồn, chỉ đáng tiếc giờ phút này Tống mẫu đã đóng sầm cửa lại. Cố Trân mắt chữ A miệng chữ O, thực sự không thể tin nổi những gì đang xảy ra, sao Tống mẫu có thể không động tâm kia chứ? Bà ấy tình nguyện cùng với Cố Dao ngày đêm vất vả làm công việc thêu thùa cũng không chịu nhận tiền tài của nàng? Chẳng lẽ bạc của nàng phỏng tay đến vậy sao?
Cũng ngay lúc đó Cố Trân giật mình một cái, những lời vừa rồi nàng nói với Tống mẫu, liệu Tống mẫu có nói cho Cố gia không nhỉ, nếu như nàng thề thốt phủ nhận trước mặt lão thái thái vậy chẳng phải đồng nghĩa là đang nói dối Tống mẫu hay sao?
Cố Trân nghiến răng, hung hăng trừng mắt nhìn ván cửa trước mặt, sau đó xoay người rời đi.
Nghe thấy tiếng bước chân đi xa, Tống mẫu mới khẽ thở phào từ trong kẹt cửa trộm nhìn ra ngoài, có phải nha đầu này trúng tà rồi không? Chờ nhi tử trở về nàng phải dặn dò lại vài câu, ngàn vạn lần không thể dây dưa với nó được.
Còn nữa, nàng phải nhanh chóng tỏ vẻ với Cố gia rằng việc hôn nhân này không thể kết, Tống gia bọn họ không trèo cao nổi tới Cố gia.
Chưa nói đến việc sau khi Cố Trân về đến nhà thì làm những gì, ngày hôm sau, lão thái thái đã mang theo một bụng tâm sự tìm đến Tống mẫu. Còn chưa mở miệng, từ trong ánh mắt của đối phương hai người đã biết việc bản thân muốn nói với nhau là cùng một vấn đề. Lão thái thái vừa vào đề, chỉ lộ ra một chút ý tứ, hai người đã đồng thời thở phào một hơi.
Việc hôn nhân này không thể thành được nhưng hai nhà cũng không thể trở mặt với nhau.
Dựa vào ý niệm như vậy, Tống mẫu nói: “Ta thấy Chiêu nhi nhà ngươi là đứa thông minh lanh lợi, ngươi bèn chờ hưởng phúc của Chiêu nhi đi.”
Vừa nghe những lời này, lão thái thái vui mừng đến nỗi không khép được miệng, vô cùng đồng tình nói: “So với Tống Trạch nhà ngươi thì Chiêu nhi nhà ta còn phải cố gắng nhiều, vừa nhìn đã biết Chiêu nhi nhà ta vẫn còn trẻ con lắm, cả ngày chỉ biết làm bậy thôi.”
Dưới sự ăn ý như vậy, mọi chuyện cứ thế mà đạt thành, về sau hai nhà sẽ không bàn đến chuyện hôn nhân với nhau nữa.