Sau khi ngầm hiểu, lão thái thái suy nghĩ phải nói chuyện này với mẫu thân của Dao Nhi. Đứa cháu gái Dao Dao này rất được ông bà yêu quý, lão thái thái cũng hy vọng Dao Dao có thể gả cho một người chồng tốt. Ngoài ra, trong lòng lão thái thái còn suy nghĩ đến chuyện hôn sự của tiểu nhi tử. Thấy nhi tử ngày càng lớn, ông bà cũng đã già, sau này tiểu nhi tử dù sao cũng phải cùng thê tử sống chung một nhà.
Phải đợi tiểu nhi tử về, hỏi xem nó muốn tìm thê tử như thế nào, thời gian này bà có thể để ý những cô gái xung quanh. Trong mắt bà, tiểu nhi tử của bà có thể cưới bất cứ cô nương nào.
Lần này, Tống mẫu lại buông bỏ chuyện hôn sự của nhi tử, mọi chuyện đợi sau khi nhỉ tử thi xong rồi tính. Nếu nhi tử có bản lĩnh thi đậu tú tài sẽ không khó để sắp xếp một cuộc hôn nhân tốt đẹp dựa trên ngoại hình của nó
Ở trên huyện, Tống Trạch và Cố Chiêu không hề hay biết chuyện này. Cố Chiêu càng không ngờ rằng, ngoài việc chỉ điểm cho Tống Trạch hắn chẳng làm gì khác, vậy mà cháu gái đã sắp đổi hôn phu, huynh đệ tốt không thể trở thành cháu rể của hắn nữa rồi.
Lão thái thái và lão gia tử bẻ ngón tay tính ngày thi, buổi tối ngủ cũng trở mình trên giường, lo lắng hơn cả Cố Chiêu tham gia kỳ thi huyện.
Cố Trân thì không cảm nhận được điều đó, nàng ta sau khi bị Tống mẫu đuổi ra ngoài cảm thấy vô cùng nhục nhã, thề phải khiến Tống mẫu phải hối hận. Nàng ta nhất định phải kiếm thật nhiều tiền. Ban đầu, nàng ta không muốn làm phấn hoa đào sớm như vậy, trong tay có hơn một trăm lượng bạc cũng đủ cho nàng ta tiêu xài rồi nhưng bây giờ nàng ta đã đổi ý.
Nàng ta lại lén chạy ra trấn trên mua nguyên liệu làm phấn hoa đào, chạy mấy chuyến mới mua đủ. Lão thái thái trong lòng chỉ có chuyện thi cử của tiểu nhi tử, cũng chẳng buồn mắng mỏ đứa cháu gái này nữa.
Ngay trước kỳ thi huyện, Cố Trân đắc ý đặt một thỏi bạc vụn trước mặt Liễu thị. Liễu thị nhìn rõ là bạc, phản ứng đầu tiên là vội vàng đóng cửa, quay người lại cắn thử thỏi bạc rồi mới kinh ngạc vỗ vào người con gái: "Con bé chết tiệt này, lấy đâu ra thỏi bạc này? Nhặt được ở đâu phải không?"
"Mẹ, không phải nhặt được." Cố Trân vội vàng né tránh bàn tay của mẫu thân, không cho bà tiếp tục đánh: "Đây là bạc con kiếm được, nếu mẹ không bảo cha mau nói chuyện chia của cải với nội tổ thì chúng ta không giữ được số bạc này đâu."
"Con kiếm thế nào?" Liễu thị nắm chặt thỏi bạc không buông tay, thỏi bạc vụn này cũng phải được hơn một lượng.
Cố Trân thầm nghĩ, mẫu thân đúng là thiển cận, một thỏi bạc vụn đã khiến bà ta không rời mắt nổi, sau này nàng ta sẽ có rất nhiều bạc, Cố Trân bĩu môi nói: "Con đã nói là con có cách kiếm tiền mà, thứ con đang làm mấy hôm nay không phải là đang lãng phí như mẹ nói." Nói xong, nàng ta lấy ra một hộp phấn hoa đào nhỏ mở ra cho mẹ ngửi thử mùi hương: "Thơm không? Đây là phấn hoa đào con làm, con đã làm mười hộp mang đến thị trấn bán thử, đã bán hết rồi."
Nữ nhân nào mà không thích son phấn, Liễu thị cũng vậy. Bà ta không ngờ loại phấn thơm như vậy lại do con gái mình làm ra, vui mừng nói: "Cái thứ nhỏ bé này lại quý giá như vậy sao? Mới có mười hộp đã bán được nhiều bạc như vậy?"
Cố Trân khinh bỉ sự kém hiểu biết của mẫu thân, thầm nghĩ chỉ có ở cái nơi nhỏ bé này mới bán không được giá, nếu bán ở kinh thành một hộp phấn hoa đào loại tốt có thể bán được giá gấp mười hộp này, thậm chí còn hơn: "Mẹ, mẹ cứ tin con là được, con nói có thể kiếm tiền được thì chắc chắn sẽ kiếm được. Sau này đợi tiểu đệ ra đời, tiền bạc cho tiểu đệ đi học sẽ do con lo hết."
Liễu thị đưa hai tay sờ lên bụng mình, tưởng tượng cảnh nhỉ tử bà ta sau này được nữ nhi giúp đỡ thi đậu trạng nguyên, làm quan to, còn bà ta có thể trở thành thái phu nhân, bà ta ước gì cảnh tượng đó đến sớm hơn. Ánh mắt nhìn nữ nhi cũng trở nên hiền từ hơn, vỗ vỗ bụng nói: "Nhi tử, con có nghe đại tỷ nói không? Sau này, hai chị em con phải giúp đỡ lẫn nhau, cuộc sống của nhà chúng ta chắc chắn sẽ ngày càng tốt đẹp."
Cố Trân thầm nghĩ, tiểu đệ mà nàng ta nói không phải là đứa bé trong bụng này mà là đứa bé tiếp theo. Đối với đứa em trai này kỳ thực nàng ta không hề trông cậy gì, đứa em trai đó bị mẫu thân nuông chiều hư hỏng mất rồi. Nhưng nàng ta biết mẫu thân thích nghe gì, bèn nhắc nhở: "Mẹ, mẹ phải nhanh chóng chia của cải đi, con cũng kiếm thêm chút tiền, đợi chia xong có thể dọn ra ngoài xây nhà riêng cho chúng ta."
"Đúng vậy Trân Nhi, con nói đúng. Trân Nhi là nữ nhi hiểu chuyện nhất của mẹ." Tuy nói như vậy nhưng Liễu thị không do dự cất thỏi bạc vụn vào tay áo. Nữ nhi có thể kiếm tiền là một chuyện nhưng số bạc này nhất định phải nộp cho bà ta.
Cố Trân biết sẽ như vậy cho nên số bạc hơn một trăm lượng kia nàng ta chẳng có ý định lấy ra.
Buổi tối hôm đó, Liễu thị quả nhiên lại ra sức nỉ non bên tai phu quân, lấy cả thỏi bạc vụn kia ra cho chồng xem. Trân Nhi có bản lĩnh kiếm tiền như vậy, bọn họ cần gì phải lo lắng cho tiền đồ của nhi tử, sau này tiền mà Trân Nhi kiếm được chẳng phải sẽ là của nhi tử bọn họ sao. Nhưng nếu không chia của cải, số bạc này sẽ dùng hết cho tiểu thúc.
Cố Nhị Ngưu nhìn thấy bạc cũng thở gấp gáp, đúng vậy, tam đệ là kẻ vô dụng, bị cha mẹ nuông chiều hư hỏng, ông ta không tin tam đệ có thể thi đậu, chỉ tốn tiền vô ích. Nhưng nhi tử ông ta thì khác, nhỉ tử ông ta nhất định sẽ thông minh hơn tam đệ.
Cố Nhị Ngưu cũng nắm chặt thỏi bạc nói: "Nàng nói đúng, nhi tử chúng ta muốn thi tú tài, làm trạng nguyên, làm quan to! Trân Nhi lợi hại như vậy, nàng xem con bé rốt cuộc làm như thế nào, nàng là mẹ nên thay con bé xem xét kỹ càng. Chuyện chia của cải ta sẽ nói với cha và đại ca, đại ca sẽ không phản đối đâu."
Lời nói nỉ non quả nhiên rất hiệu quả, mấy ngày nay trong lòng Cố Nhị Ngưu càng cảm thấy nhà này nhất định phải chia. Nhi tử ông ta vất vả lắm mới có được, không thể để tam đệ kéo chân nhi tửi ông ta được, ông ta tin rằng đại ca cũng nghĩ như vậy.
Thanh Hà huyện.
Càng gần đến ngày thi, không cần bọn Lý bà tử nhắc nhở, Cố Chiêu cũng đang toàn tâm toàn ý ôn tập. Hắn phát hiện có một nam nhân lén lút xuất hiện bên ngoài chỗ hắn thuê, ánh mắt đó liếc nhìn là biết ngay đang muốn giở trò xấu, không cần phải nói đó chính là Điền Sơn. Bởi vì trong sân có người canh gác, Điền Sơn không thể ra tay, nóng lòng đến mức không thèm che giấu hành tung của mình nữa.
Người của Tề nhị thiếu gia canh phòng nghiêm ngặt cho nên Điền Sơn vẫn không có cơ hội ra tay, ngay cả bên nhà họ Cao cũng có động tĩnh, ngay trong hôm nay bà tử bên cạnh Cao lão thái thái lại chạy đến nhà Điền Sơn một chuyến.
"Cố công tử, chúng tôi đứng hơi xa, chỉ biết bà tử kia đưa cho Điền Sơn một thứ gì đó nhưng không nhìn rõ cụ thể là thứ gì."
Cố Chiêu cười lạnh: "Nhất định không phải thứ gì tốt đẹp. Như này, ngươi nghe ta nói..."
Cố Chiêu ghé vào gã sai vặt phụ trách an toàn cho hắn nhỏ giọng nói mấy câu, đối phương không khách sáo với hắn như vậy, muốn cản trở tiền đồ của hắn, vậy hắn cũng không cần phải khách sáo với bọn họ làm gì, cho dù Điền Sơn không phải là chủ mưu mà chỉ là nhận tiền của người khác làm việc nhưng hắn ta muốn hãm hại hắn.
Gã sai vặt nghe xong, hai mắt sáng lên, đợi Cố Chiêu nói xong thì gật đầu lia lịa: "Cố công tử, việc này cứ giao cho ta, ta đảm bảo để công tử vào trường thi thuận lợi."
"Tốt." Cố Chiêu mỉm cười.
Nhà của Điền Sơn.
Điền Sơn được một khoản tiền bất ngờ, sung sướиɠ mấy ngày nhưng vẫn không có cơ hội ra tay, lại bị người ta đến nhà thúc giục. Điền Sơn cũng không phải là người có lương tâm, chỉ trách tên mặt trắng kia đắc tội nhầm người, người ta muốn trị hắn ta chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.
Thật độc ác, bảo hắn ta ngày mai tìm cơ hội nhét thứ vừa được giao vào trong giỏ thi của tên mặt trắng kia. Điền Sơn cười đắc ý, thân là một tên trai tân ba mươi tuổi không cưới được vợ, hắn ta ghen tị nhất với những tên mặt trắng được nữ nhân yêu thích.
----------------------------
End chương 16