Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Cùng Vai Ác HE

Chương 26

"Dán bảng rồi! Dán bảng rồi!"

Đám người bên kia càng thêm kích động, có người chen chúc muốn vào trong. Cố Chiêu chỉ cần đứng bên ngoài nhìn, còn cảm khái thi cử thời đại này quá quan trọng đối với người đọc sách bởi vì người đọc sách chỉ có một con đường này, một khi thi đậu thì thân phận địa vị sẽ khác hẳn.

"Thiếu gia, thiếu gia thi đậu rồi!" Có người bắt đầu chen ra ngoài, vừa chen vừa kích động hét lớn. Cố Chiêu nhìn thấy gã sai vặt kia chen ra ngoài, tóc tai rối bù, chân không còn một chiếc giày nào. May mà y không chen vào trong, nếu không y cũng sẽ chẳng khá hơn là bao.

"Tề nhị ca, lúc trước đại ca ngươi thi cử cũng náo nhiệt như vậy sao?"

Tề nhị thiếu gia gật đầu, vẻ mặt đau khổ: "Ừ, con đường này quả thật rất vất vả. Ta không có sự kiên trì và tập trung như đại ca, hơn nữa thiên phú cũng kém xa đại ca cho nên ta đã sớm từ bỏ, hơn nữa trong nhà cũng cần có người quản lý."

Tiếng la hét bên trong càng lúc càng nhiều, Cố Chiêu chỉ nghe loáng thoáng mấy cái tên, toàn là những người thi đậu. Đột nhiên có một giọng nói vang lên: "Án thủ Tống Trạch là ai? Kẻ vô danh tiểu tốt này lại là án thủ (thí sinh thi đậu hạng nhất)?"

Cố Chiêu móc tai nhìn Tề nhị thiếu gia: "Tề nhị ca, ta không nghe nhầm chứ, án thủ tên là Tống Trạch?"

"Bạn học của ngươi tên là Tống Trạch phải không? Đúng vậy, bọn họ nói án thủ tên là Tống Trạch."

"Ha ha, tốt quá, chính là hắn." Cố Chiêu vui mừng vỗ đùi: "Tống Trạch thi đậu án thủ, ta đã biết hắn ta nhất định làm được. Tiếc là Tống Trạch ở nhà không đến huyện nhưng sớm muộn gì hắn ta cũng biết thôi."

"Thiếu gia, thiếu gia..." Bên kia có người chen ra khỏi đám đông chạy về phía này: "Thiếu gia, Cố công tử thi đậu rồi, Cố Chiêu công tử xếp thứ năm, Cố công tử thi đậu rồi."

"Ta? Thứ năm?" Cố Chiêu chỉ vào mình không dám tin, y lại thi được hạng năm sao?

"Ha ha, Lý Văn không nhìn nhầm đâu, Cố Chiêu, ngươi thi đậu hạng năm, tốt quá." Tề nhị thiếu gia vui mừng nhảy cẫng lên sau đó vỗ vai Cố Chiêu: "Đi, chúng ta đến tửu lâu chúc mừng ngươi, đi thôi, lúc ta ra ngoài đã dặn dò tửu lâu rồi."

Cố Chiêu cũng vui mừng: "Được, đi chúc mừng."

"À phải rồi Lý Văn, phái người đến thôn Thủy Vân báo tin cho Cố bá phụ và Cố bá mẫu, để bọn họ vui vẻ."

"Vâng, thiếu gia."

Hôm đó phu tử trường học cũng phái người canh giữ ở cổng nha môn, đợi sau khi dán bảng danh, người đó chép lại danh sách những người thi đậu. Phu tử nhìn lướt qua, trường học có năm người đi thi, ba người thi đậu, hơn nữa Tống Trạch còn thi đậu án thủ, phu tử vui mừng cười lớn. Cười xong vội vàng nói: "Nhanh, phái người đến thông báo cho ba nhà bọn họ, không biết bọn họ có đang ở trong huyện chờ hay không, phải để cho bọn họ biết tin vui này sớm một chút."

Ở thôn Thủy Vân, Tống Trạch vẫn đang chuyên tâm luyện chữ dường như không để tâm đến chuyện dán bảng danh hôm nay. Tống mẫu lại lo lắng đi tới đi lui trong nhà, đi qua cửa sổ phòng con trai hỏi đi hỏi lại: "Trạch Nhi, thật sự không cần đến huyện xem sao?"

Tống Trạch ngẩng đầu nhìn thấy Tống mẫu bên ngoài cửa sổ, an ủi: "Mẹ, mẹ yên tâm, sẽ có nha dịch đến báo tin."

Nhìn thấy con trai không hề sốt ruột, Tống mẫu thầm nghĩ có lúc bà ghét bỏ Cố Chiêu nhà họ Cố tính tình hấp tấp nhưng lúc này bà lại muốn Cố Chiêu chia sẻ chút tính cách đó cho con trai bà.

Ở Cố gia, Cố lão gia tử cũng đi tới đi lui trong nhà chính, dáng vẻ như muốn mài mòn cả nền nhà. Lão thái thái kìm không được nói: "Đừng đi nữa, ta thấy chóng mặt hoa mắt rồi."

Lão gia tử nói: "Vậy ta ra ngoài? Bà nói xem Chiêu Nhi sau khi biết kết quả có phái người về báo tin không?"

"Chuyện này... hẳn là có chứ?" Lão thái thái nói một cách không chắc chắn, tiểu nhi tử có phải là người chu đáo như vậy không? Trong mắt lão thái thái, tiểu nhi tử vẫn còn là một đứa trẻ.

"Không được, ta phải đến đầu thôn xem sao." Lão gia tử không thể ở nhà thêm được nữa, nói xong xoay người đi ra ngoài, chỉ còn lại lão thái thái lo lắng sốt ruột một mình.

Đầu thôn có mấy người đang ngồi chơi, nhìn thấy lão gia tử đi tới mới nhớ ra: "Hình như hôm nay dán bảng danh kỳ thi huyện phải không? Lão gia tử không thể ngồi yên ở nhà nữa à?"

Cố lão gia tử nhìn thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt thích thú, lo lắng tiểu nhi tử thi không tốt, không dám nói lời khoác lác, sợ không thi đậu sẽ khiến tiểu nhi tử bị người ta cười nhạo cho nên chỉ nói: "Ta ra ngoài đi dạo, thư giãn gân cốt một chút."

"Ha ha, thư giãn gân cốt rất tốt."

Mọi người cũng hiểu rõ, ai mà không biết hai người già nhà họ Cố sau khi có cháu trai mới sinh được tiểu nhi tử này, nâng niu trong lòng bàn tay mà nuôi lớn. Gần đây mọi người đã thay đổi cách nhìn về Cố Chiêu bởi vì nghe nói Cố gia chia nhà là do Cố Chiêu. Cố đại ca và Cố nhị ca không muốn cả nhà thắt lưng buộc bụng nuôi Cố Chiêu ăn học, hơn nữa nghe nói thành tích của Cố Chiêu không tốt lắm, kém xa Tống Trạch nhà họ Tống cũng học ở trường.

Mọi người thầm cười, cũng chỉ có Cố lão gia tử coi tiểu nhi tử như bảo bối cho nên lúc dán bảng danh mới đứng ngồi không yên phải chạy ra ngoài chờ đợi. Trong mắt bọn họ, Cố lão gia tử nhất định sẽ thất vọng.

Nhưng nghe nói Tống Trạch nhà họ Tống học hành rất giỏi, sau này nếu thi đậu tú tài thì thôn Thủy Vân cũng được nhờ.

"Tống Trạch nhà họ Tống còn chưa xem mắt ai phải không? Thằng bé đó tướng mạo không tồi, lại còn hiếu học."

"Ôi, đây là đang nhắm đến Tống Trạch, muốn tìm con rể cho nhà mình à?"

"Ha ha, đương nhiên là phải nhanh tay rồi, nhà ngươi không muốn có con rể là tú tài sao?"

"Nhưng mà thi đậu tú tài khó lắm, lão tú tài ở thôn bên cạnh thi bao nhiêu năm cũng không đậu, cả nhà sống rất nghèo, còn không bằng người bình thường trong thôn."

Mọi người bàn tán sôi nổi, nhà họ Tống chỉ có mẹ góa con côi, nếu Tống Trạch không thi đậu tú tài thì đúng là không phải là đối tượng kết hôn tốt. Cho dù con gái nhà ai gả vào cũng phải cùng Tống mẫu nuôi Tống Trạch ăn học, gánh nặng quá lớn.

Lão gia tử nghe mà chẳng để tâm, người ngồi trên tảng đá, ánh mắt nhìn về phía xa. Một lúc sau ông dụi mắt hỏi người bên cạnh: "Bên ngoài có phải có người lạ vào thôn chúng ta không?"

"Có phải là đến thăm họ hàng không? Ôi, còn cưỡi ngựa nữa kìa."

Lão gia tử vội vàng đứng dậy đi nhanh mấy bước rồi lại đi chậm rãi, sợ người ta nhìn ra ông đang sốt ruột.

Trên con đường nhỏ dẫn ra bên ngoài, một người một ngựa đi đến gần. Đến gần, người kia ghìm cương ngựa lễ phép hỏi: "Thưa các bác, các cô, cho hỏi nhà Cố Chiêu công tử đi đường nào?"

"Cố gia? Cố lão gia tử không phải đang ở đây sao? Ông ấy chính là cha của Cố Chiêu, ngươi tìm Cố Chiêu có việc gì?"

"Đúng, đúng, ta là cha của Cố Chiêu." Lão gia tử tim đập nhanh, vội vàng đi ra ngoài hỏi gấp gáp: "Chàng trai, ngươi tìm Cố gia chúng ta có việc gì?"

Người đến báo tin chính là Lý Văn, hắn ta đích thân chạy đến đây một chuyến, không ngờ vừa đến thôn Thủy Vân đã gặp phụ thân của Cố công tử, vui mừng nói: "A, hóa ra ngài chính là phụ thân của Cố công tử. Cố lão gia, chúc mừng ngài. Ta là người hầu bên cạnh Tề nhị thiếu gia huyện Thanh Hà, bảng danh kỳ thi huyện vừa mới dán, chủ nhân bảo ta đến đây báo tin vui cho Cố công tử. Cố công tử thi đậu hạng năm!"

"Thật sao?" Lão gia tử choáng váng, ông không nghe nhầm chứ? Thật sự là hạng năm?

"Đúng vậy, là hạng năm, tận mắt nhìn thấy, chắc chắn không sai."

Mọi người ở đầu thôn kích động, ồn ào bàn tán.

"Trời ơi, Cố Chiêu nhà họ Cố thi đậu rồi, còn được hạng năm."

"Không ngờ Cố Chiêu cũng thi đậu, lại còn là hạng năm, thật khó tin."

Lão gia tử nghe thấy tức giận nói: "Con trai ta làm sao? Sao Chiêu Nhi nhà ta thi đậu lại khó tin như vậy? Chiêu Nhi nhà ta rõ ràng là đứa con ngoan, hiếu thuận."

Mọi người ngượng ngùng vội vàng xin lỗi.