Cố Chiêu im lặng nói: "Tề nhị ca gọi ta là Chiêu đệ khiến người ta liên tưởng đến cháu gái nhà nhị ca, bởi vì nhị ca nhị tẩu mong con trai cho nên đặt tên cho một cháu gái là Chiêu Đệ."
Chiêu đệ, Chiêu Đệ...
"Phụt, ha ha..." Tề nhị thiếu gia không kìm được bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, cười đến mức ngã ra sau, Cố Chiêu im lặng nghiến răng. Y có thể tưởng tượng được sau này sẽ thường xuyên gặp phải tình huống như vậy, ai bảo hiện tại mọi người thích gọi như vậy để thể hiện mối quan hệ thân thiết.
Tề nhị thiếu gia nhìn thấy Cố Chiêu không còn giữ vẻ già dặn mà lộ ra vẻ mặt buồn bực, đột nhiên cảm thấy Cố Chiêu rất thú vị, không kìm được xoa đầu y, tiếng cười dừng lại nhưng vẫn còn ý cười trong mắt: "Được rồi, vậy chúng ta đổi cách gọi khác, gọi là... Chiêu Nhi?"
Cố Chiêu rùng mình, cha mẹ gọi y là Chiêu Nhi thì không sao nhưng người khác gọi khiến y nổi da gà.
Tề nhị thiếu gia càng cảm thấy Cố Chiêu thú vị, quả nhiên nhận làm đệ đệ là tốt nhất, trước khi nhận làm đệ đệ làm sao có thể nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Chiêu, lúc trước Cố Chiêu luôn tỏ vẻ tự tin, làm việc gì cũng có chừng mực.
Cố Chiêu nhanh chóng lên tiếng trước khi Tề nhị thiếu gia nghĩ đến chuyện khác: "Cứ gọi là Cố Chiêu, đơn giản, tùy ý, cứ quyết định như vậy đi, không được phản đối."
Tề nhị thiếu gia nhún vai, có thể nhìn ra Cố Chiêu rất để tâm đến những cách gọi khác, được rồi, cứ chiều theo ý của y: "Được, Cố Chiêu."
Cố Chiêu thở phào nhẹ nhõm: "Như vậy mới đúng." Y còn dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Tề nhị thiếu gia.
Tề nhị thiếu gia bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không khách sáo với Cố Chiêu nữa, cầm ấm trà rót cho mình một ly rồi hỏi: "Hôm nay ngươi tìm ta còn có việc gì khác sao? Có chuyện gì cứ nói với nhị ca."
Cố Chiêu cười nói: "Thật ra ta có việc muốn nhờ, gần đây nhà nhị ca có đội buôn nào đi phủ thành không? Ta muốn đi cùng, còn có cả Tống Trạch là bạn học của ta. Nhị ca cũng biết chuyện của Cao gia, ta lo lắng bọn họ âm mưu không thành sẽ nghĩ ra kế hoạch khác."
Biểu cảm của Tề nhị thiếu gia nghiêm túc: "Ngươi lo lắng bọn họ sẽ ra tay trên đường ngươi đi phủ thành?"
Cố Chiêu nói: "Không dám chắc nhưng không thể không chuẩn bị chu đáo."
Tề nhị thiếu gia gật đầu: "Ừ, nên làm như vậy. Xem ra ta nên bảo người nhanh chóng điều tra rõ ràng chuyện của Cao gia, ta không thể để bọn họ cản trở tiền đồ của ngươi. À phải rồi Cố Chiêu, ngươi có nghi ngờ gì không?"
Lần trước khi nói đến chuyện này, hắn cảm thấy biểu cảm của Cố Chiêu hơi khác thường, chắc là đã nghĩ đến chuyện gì đó. Nhưng lúc ấy quan hệ của hắn và Cố Chiêu chưa thân thiết như bây giờ, cảm thấy không nên hỏi quá nhiều chuyện riêng tư của Cố Chiêu. Nhưng bây giờ Cố Chiêu là đệ đệ của hắn, chuyện của đệ đệ chính là chuyện của hắn.
Lúc trước còn là bạn bè, bây giờ đã biến thành đệ đệ.
Cố Chiêu suy nghĩ một chút quyết định không giấu diếm Tề nhị ca, có lẽ nói ra sẽ cho Tề nhị ca thêm một hướng điều tra. Vì vậy Cố Chiêu nói: "Chuyện của Cao gia kỳ thực nhìn thì rất khó hiểu. Tề nhị ca khó hiểu, ta cũng khó hiểu, bởi vì nhà họ Cố chúng ta và Cao gia không liên quan gì đến nhau. Cho nên ta suy đoán có phải là thân thế của ta có vấn đề gì đó hay không, hơn nữa rất có thể có liên quan đến kinh thành. Vì vậy mới có người tìm mọi cách ngăn cản ta đi kinh thành."
Y không biết nhưng Cố Trân chắc chắn biết rất rõ. Cố Chiêu suy đoán ra điểm này từ phản ứng của Cố Trân cho nên về sau thân thế của y chắc chắn sẽ bị bại lộ.
Nếu y vẫn là Cố Chiêu lúc trước thì sẽ không nghĩ đến chuyện này, hoài nghi thân thế của mình. Nhưng bây giờ y có ký ức của hai kiếp, còn có hai cuốn tiểu thuyết cho nên dù chuyện có khó tin đến mức nào cũng có khả năng xảy ra.
Tề nhị thiếu gia kinh ngạc, trước kia hắn ta nghĩ mãi không ra nguyên nhân, cảm thấy Cao lão thái thái ra tay thật khó hiểu nhưng gia thế nhà họ Cố quá đơn giản, nghĩ không ra nguyên nhân thì chỉ có thể chờ kết quả điều tra. Không ngờ lại nghe được nguyên nhân từ Cố Chiêu.
Hắn ta không thể không thừa nhận suy đoán của Cố Chiêu hoàn toàn hợp lý, chỉ có như vậy thì người đứng sau mới muốn hủy hoại tiền đồ của Cố Chiêu.
"Cố Chiêu, lúc ngươi sinh ra có chuyện gì bất thường sao?"
Cố Chiêu gật đầu: "Trước kia cha mẹ từng nhắc đến nhưng lúc ấy ta không để ý, cho đến khi gặp phải chuyện của Cao gia ta mới phải suy nghĩ nhiều hơn. Cho nên lần này về nhà ta đã cố ý hỏi cha mẹ, lúc mẫu thân mang thai ta tuổi đã lớn, mang thai rất vất vả. Nhưng nhà nông không phải chuyện gì cũng kêu than cho nên khi sắp sinh một tháng mẹ vẫn đến nhà họ hàng, lúc đó là đại tỷ đi cùng. Trên đường gặp phải bọn cướp, hai người chạy đến đạo quán gần đó để trốn, lúc ấy trong đạo quán còn có những người khác đến lánh nạn, trong đó có một phụ nhân mang thai sắp sinh giống như mẹ ta. Theo lời mẹ kể, đó là một vị phu nhân quý tộc."
"Hai người cùng sinh con trong đêm đó, vị phu nhân quý tộc kia có bà đỡ đã giúp đỡ mẹ ta. Đêm đó tình hình hỗn loạn nhưng mẹ ta vẫn luôn nhớ ơn vị phu nhân quý tộc kia, nói nếu không có bà ta giúp đỡ thì không biết đêm đó sẽ xảy ra chuyện gì."
Tề nhị thiếu gia kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ Cố Chiêu, ngươi nghi ngờ mình là con của vị phu nhân quý tộc kia...?"
Cố Chiêu lắc đầu: "Tuy rằng ta có suy đoán như vậy nhưng kỳ thực có rất nhiều điểm không hợp lý. Cha mẹ ta luôn yêu thương ta khiến ca ca tẩu tẩu bất mãn, cho nên cha mẹ ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ôm nhầm con, chắc chắn là không phải vô tình ôm nhầm. Nếu không sẽ không cố ý nhằm vào ta như vậy nhưng nếu là cố ý ôm nhầm thì mục đích là gì?"
Tề nhị thiếu gia cũng nghi ngờ nói: "Đúng vậy, rốt cuộc là vì mục đích gì?"
Cố Chiêu xòe tay: "Tiếc là không thể điều tra từ vị phu nhân quý tộc kia, mẹ ta nói đó là một vị phu nhân rất hiền lành nhưng mẹ ta không biết thân phận của bà ấy."
Tề nhị thiếu gia gõ ngón tay lên mặt bàn: "Chuyện này cứ giao cho ta điều tra. Chuyện ở đạo quán mười lăm năm trước nhất định sẽ có người nhớ, hẳn là có thể tra ra thân phận của đối phương. Đồng thời Cao lão thái thái cũng là một manh mối, người ở kinh thành qua lại với Cao gia vào dịp lễ tết, giúp Cao Kim Hằng vào trường học ở kinh thành rất có thể có liên quan đến chuyện này."
Hắn ta không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy, đợi đến khi trở về phải viết thư thúc giục đại ca, cũng phải nhanh chóng điều tra bên phía Cao gia.
"Đa tạ Tề nhị ca, ta lấy trà thay rượu kính nhị ca một ly."
"Được." Tề nhị thiếu gia mỉm cười cụng ly với Cố Chiêu.
Tề nhị thiếu gia không ở lại lâu, vội vàng trở về làm việc. Hai ngày tiếp theo hắn ta bận rộn với chuyện này, đồng thời giao cách làm các sản phẩm khác từ đậu nành cho phụ thân, nói rõ quan hệ với Cố Chiêu. Tề lão gia quả nhiên rất coi trọng, muốn mời Cố Chiêu đến nhà họ Tề làm khách.
Tề nhị thiếu gia cảm thấy có thể đợi thêm một thời gian nữa, bên phía Cao gia sắp có kết quả rồi, đợi đến khi có kết quả rồi mời Cố Chiêu đến như vậy mới thể hiện được thành ý.
Bảng danh kỳ thi huyện đã được dán lên.
Tề nhị thiếu gia lập tức bỏ dở công việc đi cùng Cố Chiêu xem bảng danh. Lúc đến đón Cố Chiêu, hắn ta phát hiện Cố Chiêu còn không căng thẳng bằng mình, cười nói: "Cố Chiêu, ngươi tự tin như vậy, tin rằng mình có thể thi đậu sao? À phải rồi, trước kia ngươi từng nhờ ta chuyện đội buôn, vừa hay có thể nói cho ngươi biết mười ngày nữa sẽ có một đội buôn đi phủ thành."
"Thật tốt quá, thời gian này rất thích hợp, đa tạ Tề nhị ca. Còn chuyện thi huyện, không nắm chắc thì sao dám đi thi chứ?"
Tề nhị thiếu gia cười ha hả.
Lúc bọn họ đến nơi đã có rất nhiều người, Tề nhị thiếu gia dừng xe ngựa ở bên đường nói: "Ta đã sai người đi xem bảng danh rồi, chúng ta không cần phải chen vào trong."
"Được, ta cũng không muốn chen chúc. Nếu không có Tề nhị ca, ta định đợi người ít đi rồi mới đến xem, dù sao kết quả cũng không thay đổi."
Tề nhị thiếu gia lắc đầu, tính cách của đệ đệ thật sự rất khiến người khác phải lo lắng, vừa hay hắn thiếu một đứa em trai, có thể để hắn lo lắng thay.