Vì Sao Ảnh Đế Cứ Cảm Thấy Trẫm Đang Bán Manh

Chương 25

Phương Ung Hoà không nói nữa, mặc dù anh biết rõ Triệu Lê là một người trưởng thành, nhưng luôn bất giác cho rằng Triệu Lê vẫn là một đứa bé không biết gì về thế giới.

Vậy anh đương nhiên phải đối xử với Triệu Lê theo tiêu chuẩn của một đứa bé.

Đối với anh mà nói, Triệu Lê giống như một chú gấu con sống trong l*иg ấp, lúc này đang ở trong trạng thái của một trang giấy trắng, yếu ớt đến mức vẫn chưa tiếp xúc được môi trường bên ngoài.

Thế nên khi anh phát hiện Triệu Lê tiếp xúc với những thứ bên ngoài phạm vi anh cung cấp, anh liền vô thức nảy sinh tâm thế lo lắng.

Mà đối với phản ứng hành vi như người lớn dạy dỗ của anh, Triệu Lê dường như cũng tiếp nhận rất tự nhiên, điều này khiến tâm thế của một người cha mẹ gốc Hoa như Phương Ung Hoà tiếp tục trỗi dậy.

Triệu Lê đương nhiên không biết lúc này Phương Ung Hoà đang nghĩ gì, cậu cuối cùng cũng nhớ lại cảnh tượng rất mất quy củ vừa rồi của mình, nếu đang ở trong hoàng cung, cảnh tượng này ước chừng sẽ bị mẫu phi của cậu trách phạt một trận.

Đối với chuyện bản thân phạm sai lầm, cậu nhận thức rất rõ ràng.

Có điều cậu và Phương Ung Hoà hoàn toàn khác nhau.

Bây giờ tuy mẫu phi không ở đây, nhưng hình tượng của Phương Ung Hoà trong lòng cậu lúc này lại hoàn toàn trùng lặp với mẫu phi của cậu.

Phương Ung Hoà cảm thấy cậu vậy mà lại nhận lúc bản thân không có mặt để mở TV, còn Triệu Lê lại lo lắng chuyện bản thân giẫm lên sofa.

Lại một lần nguyên nhân khác nhau, nhưng kết quả tương đồng.

Vì thế Triệu Lê càng lúc càng căng thẳng khi Phương Ung Hoà im lặng, cơ thể cũng căng cứng thêm.

Cậu nhắm mắt, hạ quyết tâm, đứng thẳng người, cúi đầu với Phương Ung Hoà, vươn lòng bàn tay ra, trong giọng nói lộ vẻ sợ hãi và quyết tâm đến cùng:

“Là trẫm, trẫm làm sai rồi. Ngươi có thể phạt trẫm. Mười, mười thước, được không?”

Phương Ung Hoà đứng dậy, còn chưa kịp mở miệng.

Đã thấy Triệu Lê có chút thút thít:

“Vậy, vậy hai mươi thước, không thể nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa, trẫm không thể viết chữ được.”

Sự im lặng lan rộng giữa hai người.

Triệu Lê tiếp tục nhẫn nhịn, chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận tai hoạ ngập đầu.

“Yên tâm, tôi sẽ không đánh cậu một cái nào.”

Phương Ung Hoà bất lực nói, rõ ràng bộ dạng của Triệu Lê rất đáng thương, bộ dạng run rẩy như một động vật nhỏ đó khiến trong lòng anh nảy sinh một loại cảm giác vui vẻ kỳ lạ.

Có điều lý trí của anh vẫn chiếm thế thượng phong, thầm nghĩ, nếu bản thân không giải thích một chút thì hoàng đế nhỏ này sẽ khóc thêm một trận mất.

“Vừa rồi cậu không làm sai gì cả. Tôi sẽ không phạt cậu, không những như vậy, tôi còn phải biểu dương cậu.”

“Cái, gì?”

Nước mắt của Triệu Lê dừng trong hốc mắt, vẻ mặt ngơ ngác, hiển nhiên có chút ngốc nghếch:

“Biểu dương tôi? Tại sao.”

“Đương nhiên cần phải biểu dương, cậu chỉ nhìn qua một lần đã biết mở TV, chứng tỏ cậu rất thông minh, trí nhớ cũng rất tốt. Hơn nữa cậu cũng chọn kênh âm nhạc, còn là âm nhạc rất kinh điển, không phải phim hoạt hình trước đây, chứng tỏ cậu thực sự thích âm nhạc. Những điều này còn không đủ để tôi biểu dương cậu sao?”

Vẻ mặt Phương Ung Hoà nghiêm túc.

Ngoại trừ trong phim, bên cạnh Phương Ung Hoà cũng có vài người phụ nữ lớn tuổi đã sinh con.

Bọn họ có khá nhiều lý thuyết dạy dỗ con cái, mặc dù rất nhiều người mẹ đó không làm được những điều này, thường xuyên đổi từ giáo dục bằng hình thức khích lệ sang giáo dục bằng hình thức đòn roi giữa chừng.