Lâm Ngữ vẫn chưa đến mức chọc giận Phương Ung Hoà vì chuyện này, vì thế bày ra bộ dạng kinh ngạc:
“Đương nhiên rồi, nếu tớ nói ra, người khác sẽ cho rằng thần kinh tớ có vấn đề đó.”
Sau khi Lâm Ngữ rời đi, Phương Ung Hoà bước đến cửa phòng ngủ của mình.
Vừa rồi anh đã đưa ra một quyết định rất quan trọng, lúc này nhịp tim cũng nhanh hơn một chút.
Cách cánh cửa phòng anh tự tưởng tượng ra tư thế của hoàng đế nhỏ lúc này, không nhịn được mà cảm thấy buồn cười.
Tên nhóc này đúng là không khách khí, tự coi phòng của anh là lãnh địa của mình, để phòng dành cho khách mà anh sắp xếp giống như vật trang trí.
Nhưng nhớ lại cuộc sống sung túc của hoàng đế người ta trước kia, Phương Ung Hoà không khỏi hoài nghi, nơi này của mình có phải quá đơn giản, khiến cho hoàng đế nhỏ người ta ấm ức rồi không?
Đặc biệt là những thứ trước đây anh cho hoàng đế nhỏ ăn, cũng không phải sơn hào hải vị gì cả, có lẽ so với những thức đồ quý giá bày trên đĩa ngọc trong ngự thiện phòng thì còn không bằng đồ ăn cho chó.
Cũng khó trách hoàng đế nhỏ lúc đói không hề kén chọn, ngược lại ăn uống nhồm nhoàm đến mức dính đầy vụn đồ ăn.
Sau khi xác nhận thân phận của hoàng đế nhỏ, Phương Ung Hoà lại nhớ lại những hành động trước đây của cậu, vốn anh chỉ coi là dấu hiệu do chứng hoang tưởng mang lại.
Vì thế cũng ôm vẻ trêu chọc khi đóng phim, trong lòng bất lực không thôi.
Mà lúc này sau khi ý thức được chân tướng, kết hợp với những biểu hiện trước đây của Triệu Lê, Phương Ung Hoà đột nhiên cảm thấy, đối phương, quả thực có chút đáng yêu, hơn nữa, đáng yêu quá mức rồi.
Đặc biệt là, thân là một hoàng đế phong kiến.
Phương Ung Hoà vứt mấy suy nghĩ kỳ quái đi.
Anh gõ cửa phỏng mình, giọng điệu càng cung kính hơn so với giọng điệu giả vờ lúc trước:
“Bệ hạ, tôi có thể vào trong không?”
Bên trong lập tức truyền tới một giọng nói nghèn nghẹn:
“Trẫm phê chuẩn, ngươi vào đi.”
Phương Ung Hoà đẩy cửa bước vào.
Nhìn có vẻ Triệu Lê sắp tức chết rồi, bản thân bước vào mà cũng không quay đầu lại, bóng lưng hơi run rẩy, quay lưng lại với cửa.
Phương Ung Hoà bước đến bên giường, đặt tay lên vai cậu:
“Cô ấy đã đi rồi.”
Nhưng Triệu Lê vẫn không quay đầu, lưng co rút lại, dường như muốn né tránh sự động chạm của Phương Ung Hoà.
Phương Ung Hoà quay cơ thể cậu lại:
“Sao thế?”
Lúc này đến gần nhìn mới phát hiện Triệu Lê đang cắn mu bàn tay của mình, hốc mắt đỏ bừng, hiển nhiên là đang nhịn hết sức để không khóc.
Phương Ung Hoà hoang mang kéo tay cậu ra, nhìn thấy một vòng dấu răng bị cắn bên trên, hô hấp liền ngưng trệ:
“Bệ hạ, muốn khóc thì khóc, không sao, ở đây không có ai nhìn thấy.”
Đôi môi của Triệu Lê đỏ ửng, lúc này có chút ánh nước, cậu nín thở, nghểnh cổ nói:
“Trẫm là hoàng đế, trẫm sẽ không khóc.”
“Hoàng đế cũng có thể khóc.”
Phương Ung Hoà nói.
“Hoàng đế không thể khóc.”
Triệu Lê phản bác.
“Được rồi, vậy thì không khóc.”
Phương Ung Hoà thoải mái tươi cười:
“Xin lỗi, tôi không biết cô ấy sẽ nói những lời đó.”
Phương Ung Hoà không khỏi cảm thấy áy náy, vừa rồi anh nên kiên quyết ở bên cạnh, như vậy thì Lâm Ngữ sẽ không có cơ hội nói thẳng mấy câu khiến tên nhóc này bị tổn thương đến mức này nữa.
“Không có. Trẫm không trách ngươi. Đây không phải lỗi của ngươi. Trẫm trước giờ vẫn thưởng phạt phân minh, tuyệt đối sẽ không vu oan cho bất kỳ ai.”