“Tớ không doạ cậu ta.”
Lâm Ngữ lắc đầu.
“Tớ chỉ nói với cậu ta, triều đại của cậu ta đã diệt vong rồi, thời đại đó của cậu ta cũng phải cách bây giờ ít nhất cả ngàn năm, cả đời này cậu ta cũng không quay về được nữa đâu.”
Vừa nói dứt lời, Lâm Ngữ liền thấy người bạn cũ của mình dùng bộ dạng rất không đồng tình để nói với cô:
“Cậu không nên trực tiếp như vậy. Cậu doạ cậu ấy rồi kìa.”
“Ta là vì muốn tốt cho cậu.”
Lâm Ngữ bật cười.
“Cậu thực sự coi bản thân là quan của cậu ta rồi, ngày ngày tốt tính hầu hạ cậu ta. Đây đã là thời đại nào rồi, có thể dung chứa kiểu tàn dư phong kiến như cậu ta sao? Cho dù cậu dung chứa cậu ta được, nhưng người bên cạnh thì sao? Nói không chừng phản ứng đầu tiên khi bắt gặp chính là đưa cậu ta đến bệnh viện tâm thần. Theo tớ thấy ấy à, cậu ta sớm ngày nhận rõ hiện thực là tốt nhất, bằng không, còn coi nơi này là hoàng cung của cậu ta, ôm cái suy nghĩ dưới bầu trời này đều là của mình, thì người cuối cùng chịu thiệt vẫn là cậu ta thôi.”
Phương Ung Hoà không thể không thừa nhận, lời Lâm Ngữ nói quả thực có lý.
Nhưng anh vẫn cảm thấy:
“Cậu ít nhất cũng phải thương lượng với tớ một chút, dùng giọng điệu dịu dàng một chút để nói chuyện với cậu ấy. Cậu không thấy cậu ấy suýt khóc sao?”
“Làm sao. Cậu còn đau lòng cho cậu ta? Đã lớn như vậy còn muốn khóc hay không, cũng chỉ có mình cậu quan tâm cậu ta.”
Lâm Ngữ trêu chọc, ánh mắt sắc bén:
“Tớ thấy mức độ để tâm của cậu với cậu ta bây giờ hơi nhiều quá rồi. Tốt nhất vẫn là đừng thế này, sớm ngày giao cậu ta cho tớ, giá trị của cậu ta không nên là được hầu hạ như tiểu tổ tông bên cạnh cậu, giá trị của cậu ta nên ở trong viện nghiên cứu của tớ, chỉ có hiến thân cho nghiên cứu khoa học thì việc xuyên không của cậu ta mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất.”
“Tốt nhất là cậu từ bỏ ý nghĩ này đi.”
Nếu vừa rồi Phương Ung Hoà vẫn còn giằng co không biết nên xử lý Triệu Lê thế nào, suy cho cùng thân phận của hoàng đế quá mức hóc búa, vừa rồi anh quả thực loé lên suy nghĩ biết khó mà lui, hơn nữa còn nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, sau này nên sắp xếp linh hồn lạc lối này thế nào.
Nhưng sau khi nghe ra sự tham lam và ngấp nghé không thể che giấu trong giọng điệu của Lâm Ngữ, trong đầu Phương Ung Hoà liền xuất hiện khuôn mặt giả bộ bình tĩnh kiêu ngạo của Triệu Lê, đáy mắt chứa vẻ thăm dò rụt rè của động vật nhỏ.
Một suy nghĩ và sự kích động khác lập tức chiếm thế thượng phong.
Anh cũng không phải không có năng lực, tại sao không thử xem?
Bất luận thế nào, anh chung quy vẫn có thể bảo vệ tên nhóc đâm nhầm vào thế giới của anh này.
Anh không thể, cũng sẽ không để Lâm Ngữ đưa Triệu Lê đi.
Nhìn ra ánh mắt nghiêm túc của Phương Ung Hoà, Lâm Ngữ thở dài, biết được bây giờ tạm thời không còn kịch nữa.
Cô cũng không quá tranh giành:
“Nếu đã như vậy, tớ thỉnh thoảng tới gặp cậu ta có được không.”
Phương Ung Hoà chính trực từ chối:
“Xin lỗi, nếu với thân phận bạn bè, tớ sẽ chào đón bất kỳ lúc nào, nếu là mục đích khác, vậy cậu tốt nhất đừng xuất hiện. Còn nữa, tớ không hy vọng sự tồn tại và thân phận của cậu ấy bị tiết lộ một chút nào.”
Câu cuối cùng đã bao gồm cả chút ý tứ uy hϊếp.