Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Còn Có Thế Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 36: Rơi quần bơi

Nhưng Đoạn Chính Vũ đang bơi nên không đeo kính nhỏ, phương hướng cậu ta đạp nước hoàn toàn ngược lại, cách giáo viên càng ngày càng xa, tiếng bọn nhỏ chơi đùa ầm ĩ trong ao lại lấn át tiếng kêu cứu của cậu ta.

Thầy giáo căn bản không nghe thấy.

Cách Đoạn Chính Vũ không xa, Cố Khải Niên nhìn thấy một cái bóng nhỏ đang chìm dưới nước, không nhúc nhích.

“!!!”

Cố tiểu thiếu gia ngay cả áo T - shirt cũng chưa kịp cởi, ôm phao bơi lập tức nhảy xuống nước.

Nước hồ bơi ấm áp chỉ đến eo, nhưng nếu xảy ra tai nạn, độ sâu này cũng đủ để nhấn chìm trẻ em.

Cố Khải Niên nắm chặt phao bơi, trong mắt chỉ có bóng dáng nhỏ bất động kia, cậu ấy không biết bơi, chỉ dựa vào bản năng thân thể ra sức bơi về phía Cố Đường.

Thầy gíao ở bên kia cũng phát hiện không đúng, lập tức nhảy xuống nước cứu người.

Nhưng Cố Khải Niên phản ứng nhanh nhất, cách người chết đuối cũng gần nhất, là người đầu tiên tới bên cạnh Cố Đường.

Ngón tay cuối cùng cũng chạm vào nhau.

Cố Khải Niên vươn cánh tay muốn ôm lấy người, lúc này, cái đầu nhỏ vẫn chìm dưới nước bỗng nhiên ngẩng lên.

Cố Khải Niên: “...?”

Cố Đường lau nước: “Không cần tới đây!”

Cố Khải Niên căng thẳng: “Sao vậy?’

Khuôn mặt nhỏ nhắn Cố Đường đỏ bừng, khóc chít chít nói: “Tớ, quần bơi của tớ rơi…”

Vừa rồi cậu đang vui vẻ ở trong nước nên đã quên chuyện quần bơi của mình rộng thùng thình, đại khái là do Cố tiểu thiếu gia đã giúp cậu nới lỏng dây quần ra, theo động tác duỗi chân, quần bơi từ từ bay xa.

Chờ cái mông lạnh lẽo, đến lúc cậu nhận ra đã quá muộn.

Cố Đường: “Huhuhu…”

“...”

Cố Khải Niên quay đầu lại.

Chỉ thấy trên mặt nước cách đón năm mét, một cái quần bơi hình gấu nhỏ chậm rãi nổi lên.

“Nhấc chân.”

“A…”

Cố Đường ôm vai Cố tiểu thiếu gia, đầu tiên là chân trái, sau đó là chân phải, chật vật mặc quần dưới nước.

Âm thanh điện tử của hệ thống mười phần vui sướиɠ.

[Ký chủ thật tuyệt vời! Không nói không rằng đã hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện "Ép nam chính làm điều mình ghét", Cố Khởi Niên ghét nước, nhưng vì cậu ta muốn nhặt giúp quần bơi nên không còn cách nào khác là phải xuống nước hahaha!]

[Chúng ta kiếm được khoản lớn rồi! Lập tức tăng thêm 50 điểm giá trị sinh mệnh và thưởng 5 xu cốt truyện!]

Cố Đường che mặt: "Đừng nói nữa..."

Cũng không biết mặt đỏ đến mức nào, nhưng đúng là nóng đến mức sắp tan chảy.

Giá trị sinh mệnh đã tăng lên rất nhiều và ví xu cốt truyện thì đầy ắp, không đẹp sao?

Dùng độ xấu hổ để đổi lấy!

Trong hai đời, Cố Đường chưa bao giờ trải qua cái chết xã hội nghiêm trọng như vậy.

[Xin chúc mừng, bây giờ đã có rồi!]

Cố Đường: “…”

Cậu câm miệng đi! ! !

"Không sao đâu, cũng không có ai nhìn thấy..."

Cố thiếu gia vẫn đang an ủi cậu.

Cố Đường vừa xấu hổ vừa tức giận: "Cậu nhìn thấy rồi!"

Cố Khởi Niên mím môi: "Cũng không phải là chưa từng thấy..."

“Cậu!”

Cố thiếu gia cũng giống như hệ thống, không an ủi thì đừng nói nữa!

Cố Đường cũng muốn mặc qυầи иᏂỏ, nhưng ở trong nước rất khó giữ thăng bằng, nhấc chân đứng vững cũng không được chứ đừng nói đến việc mặc quần, khi ra khỏi nước còn phải đối mặt với hai người bạn đến vây xem...

So với cuộc triển lãm công khai, cậu chọn Cố thiếu gia.

Bị một người xem vẫn tốt hơn là bị một đám người xem…

Khi đối phương giúp cậu mặc hai ống quần vào, Cố Đường lập tức cúi người xuống, kéo quần lên cao, dùng hai tay giữ chặt lưng quần.

Cố Khởi Niên buộc một nút thật chặt cho lưng quần của cậu.

Chắc chắn lần này nó sẽ không rơi ra.