Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Còn Có Thế Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 35: Chìm xuống rồi

Phần lớn thời gian, những đứa trẻ vốn không muốn xuống nước sau khi nhìn thấy những bạn nhỏ khác chơi rất vui vẻ, cũng sẽ chậm rãi muốn thử nghiệm.

Nhưng Cố Khải Niên là một ngoại lệ.

Cậu ấy lẳng lặng ngồi ở bên bể bơi, ngay cả mũi chân cũng không muốn dính vào nước, phía xa, các bạn học vui đùa dường như không liên quan gì đến cậu ấy,

Cố tiểu thiếu gia chỉ cảm thấy nhàm chán, có thời gian rảnh, còn không bằng đi đọc sách.

Lúc này, trong nước vươn ra một bàn tay nhỏ bé trắng sữa, bắt lấy mắt cá chân của cậu ấy.

Bởi vì trên tay đối phương có nước, Cố Khải Niên theo bản năng nhíu nhíu mày, sau khi nhìn rõ người, biểu cảm mới nhu hòa vài phần: “Sao vậy?”

“Cùng xuống đây chơi đi!”

Tóc Cố Đường đã ướt đẫm, dán ở trên trán, ánh mắt màu hổ phách cũng ướt sũng, trên lông mi còn treo bọt nước, đại khái là bởi vì chơi quá vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống như một quả táo nhỏ dính sương sớm.

Cố Khải Niên suýt chút nữa đã đồng ý, có thể thấy được bản lĩnh mê hoặc lòng người của Quả táo nhỏ rất hiệu quả.

Cậu ấy ghét nước.

Cố tiểu thiếu gia nhẫn tâm lắc đầu: “Không.’

Cố Đường bĩu môi, nửa người thò ra khỏi mặt nước, miễn cưỡng ghé vào bên cạnh bể bơi: “Niên Niên thích sạch sẽ lại ghét nước, giống như mèo vậy.”

Nói đến mèo là nghĩ đến cá.

Từ góc độ của Cố Khải Niên, cậu ấy chỉ có thể nhìn thấy nửa người trên mặt nước của Cố Đường.

Nửa người dưới của đối phương chìm trong nước, hai chân chỉ mơ hồ lộ ra bóng dáng trắng nõn, thoạt nhìn, rất giống một tiểu nhân ngư bé nhỏ, ngây thơ lại đáng yêu, bị bắt nạt còn có thể rơi những viên trân châu nhỏ.

Tiểu nhân ngư chỉ nằm úp sấp bên cạnh cậu ấy một lát đã ham vui mà bơi xa.

Trẻ em học bơi nhanh hơn người lớn rất nhiều.

Trong nháy mắt, Cố Đường đã có thể ôm tấm ván nổi, trừng mắt nhìn bắp chân, tùy ý bơi lội trong bể bơi.

Cố Khải Niên nhìn chằm chằm bóng lưng trắng sữa kia một hồi, thấy Cố Đường bơi tới bơi lui như cá, cậu ấy mới yên tâm nằm xuống phía sau.

Có một con mèo màu đen đang ngồi xổm bên trên cửa sổ ngoài bể bơi.

Trong miệng mèo con ngậm một con cá nhỏ không biết bắt được từ nơi nào, sau khi đối diện với ánh mắt của cậu ấy, mèo dựng thẳng đuôi, xù lông, cắn cá nhỏ, nhảy một cái chạy đi.

Chậc, thật là bảo vệ đồ ăn...

Cố Khải Niên lẩm bẩm một câu trong lòng, nhắm mắt lại.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, dường như cậu ấy nhìn thấy Cố Đường mọc ra một cái đuôi cá màu trân châu, trắng nõn, mềm mại, có vài con mèo quanh quẩn bên cạnh ao, muốn ăn Cố Đường.

Cậu ấy đi qua, bảo vệ Bánh Bao Sữa dưới thân mình, giậm chân một cái, những con mèo kia bị dọa đến mức toàn bộ chạy đi.

Cố tiểu thiếu gia ở trong mộng cũng biến thành một con mèo.

Cậu ấy cúi đầu, liếʍ liếʍ mái tóc và lông mi mềm mại của tiểu nhân ngư...

Trong bể bơi tiếng bọt nước và tiếng vui đùa ầm ĩ không ngừng.

Cố Đường chơi đùa một lúc sau đó bỏ qua tấm ván nhỏ vướng víu, tự nhiên đạp chân ở trong nước.

Bỗng nhiên, cơ thể cậu dường như có cảm giác dừng lại, hai cái chân nhỏ linh hoạt giẫm nước cũng cứng ngắc kéo căng.

Xong đời...

“Không ổn rồi! Cố Đường không ngoi lên được rồi - -”

Cố Khải Niên bị một tiếng kêu này đánh thức, bật dậy thật mạnh.

Nhìn xung quanh, cậu ấy không có bóng dáng của Cố Đường đâu.

Chỉ có Đoạn Chính Vũ liều mạng đạp nước, vừa đạp nước vừa hô: “Thầy cứu mạng! Cố Đường chìm xuống rồi - -”