Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Còn Có Thế Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 21: Sắp có răng

Cố Đường còn chưa kịp hoàn thành giấc mơ ngọt ngào của mình thì hệ thống đã quay trở lại.

[Kí chủ! Tôi đã biết điểm kỹ năng là gì!]

Cố Đường hưng phấn hỏi: "Có thể chọn bóng rổ không?”

[Kiếp trước cậu chơi bóng rổ có giỏi không?]

Cố Đường thẳng thắn nói: "Không giỏi!”

[……]

Cố Đường: "Sao cậu không nói chuyện?”

[Chà, đối với điểm kỹ năng này, cậu chỉ có thể chọn một trong những kỹ năng mà cậu đã giỏi ở kiếp trước, sau đó áp dụng buff cường hóa...]

Chết tiệt.

Vì vậy, cậu vẫn không thể ra sân vận động và trông thật ngầu!

[Ký chủ, với tất cả sự tôn trọng, thái độ chơi bóng của cậu không đúng. tại sao cậu có thể chọn chơi bóng chỉ chỉ để trông thật ngầu?]

Cố Đường tự tin nói: "Vậy thì sao? Tôi lại không thích thể thao!”

Hệ thống không nói nên lời.

Con người là sinh vật phức tạp, cái gì không có thì lại càng muốn có.

Lúc này,có tiếng vỗ tay vang lên từ đám trẻ.

Cố Đường vươn đầu nhìn xem.

Trên sân bóng nhỏ do trại trẻ mồ côi xây dựng, Cố thiếu đã ném vào một quả ba điểm.

Đẹp!

Quả bóng da nhỏ đầy màu sắc dùng làm bóng rổ vẽ một vòng cung trên không trung.

Cú đánh rỗng và tiếp đất hoàn hảo vào rổ.

Cố thiếu gia năm tuổi rưỡi tuy tay ngắn chân ngắn nhưng tư thế chuẩn mực và động tác rất uyển chuyển.

Các bạn cùng lớp và những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi đều cổ vũ cho anh, thậm chí có một số cô bé còn đỏ mặt bước tới tặng anh những bông hoa nhỏ màu đỏ.

Có phải là quá tài năng không?

Thật đáng ghen tị wow wow…

Cố Đường cắn ngón tay với ánh mắt ghen tị.

Trên sân nhỏ, Cố Khởi Niên vỗ nhẹ quả bóng nhỏ trong tay.

"bịch”

"bịch”

Âm thanh của quả bóng khi chạm đất khiến suy nghĩ của anh quay trở lại trước khi được tái sinh.

Kiếp trước anh cũng thích địa điểm chơi bóng này, lão viện trưởng nhìn thấy, dạy anh từng bước động tác ném, anh nhớ nó trong một lần, lão viện trưởng rất vui vẻ, nói cho dù là ông ấy không còn ở bên cạnh nữa, thì anh vẫn có thể chơi bóng theo cách dạy này.

Sau đó, lão viện trưởng thật sự đã ra đi.

Sân vận động nhỏ bé này đã trở thành cơn ác mộng đối với trẻ em.

Việc bị trừng phạt, đánh đập khi quỳ ở đây là điều thường thấy vì mặt sân của sân vận động đủ cứng và đủ lạnh.

Cố Khởi Niên hít một hơi thật sâu.

Trong bệnh viện, thoạt nhìn anh thực sự không nhận ra lão viện trưởng.

Bởi vì bệnh tật, ông ấy trở nên sụt cân quá nhiều, dung mạo bắt đầu thay đổi.

Có vẻ như ngày cô nhi viện đổi chủ không còn xa nữa, không biết Cố Quyền có thể đáp ứng được kỳ vọng của anh hay không.

"Niên Niên! Cứu——“

Cuối cùng cũng đến lúc trao quà.

Cố Đường vừa mở túi ra, liền bị bọn nhỏ áp đảo, hoảng sợ vội vàng cầu cứu Cố thiếu gia.

Cố Khởi Niên bị tiếng của Bánh bao sữa thức tỉnh, vội thả quả bóng nhỏ xuống, bước tới giải cứu Cố Đường khỏi bọn trẻ.

"Mấy đứa ngồi yên! Ai không nghe lời sẽ không có quà!”

Cố Đường suýt nữa bị rách quần, tức giận chống nạnh hai tay, làm ra vẻ đại ca, dạy dỗ bọn nhóc trước mặt.

Trẻ con đều thích đồ ăn vặt và đồ chơi, tiểu ca ca mặt tròn này trong túi có rất nhiều thứ mới lạ mà chúng chưa từng thấy trước đây, từ phấn khích đến mất kiểm soát. Khi thấy vị tiểu ca ca này thực sự tức giận, những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi mới ngoan ngoan ngồi xuống.

Thoạt nhìn, cái này trông đẹp hơn cái kia.

Cố Đường dùng sức kéo quần lên: "Tôi nói cho các cậu biết trước! Các cậu có thể ăn đồ ăn vặt, nhưng phải đánh răng thật kỹ, nếu không ngươi sẽ giống ta, a.”

Cậu há miệng thật to, khoe một nửa cái răng cửa mà cậu bị rụng.

Những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi cũng có phản ứng giống như Tưởng Y Y, lập tức lo lắng che miệng lại.

"Ôi sợ quá!”

Cố Đường có vẻ đắc ý nâng cằm lên nói: "Các cậu còn nhỏ không thể mất răng, nhưng tôi thì khác, tôi đã trưởng thành, sắp có răng rồi!’

Cố Khởi Niên: "...”

Cậu tự hào cái gì?