Dũng cùng với Nhạc và Long đi đến bên Lân, Long lên tiếng:
- Lân huynh nhà ta tối qua vừa bắt được mấy con cá to, không biết hôm nay có tiện để cùng nhau đối ẩm một phen không.
Lân nói:
- Được lắm, lựa ngày không bằng hôm nay cứ theo lời Long huynh.
Nhạc bước tới nói:
- Các huynh có thể đến nhà đệ tụ họp không, phía sau nhà đệ có một mảnh vườn tươi tốt, vừa mát mẻ, cảnh lại đẹp. Nhân tiện trong nhà đệ có ủ nhiều rượu, có loại ủ trên 30 năm, Long sư huynh có cá, đệ có rượu, các huynh thấy thế nào.
Lân và Dũng nhìn nhau, cả hai cùng cười. Dũng nói:
- Vậy thì theo ý sư đệ thôi.
Đến khu vườn của nhà Nhạc, một nơi rất thoáng mát, chim hót líu lo, cách đó không xa có cánh đồng lúa xanh mướt, phía bên phải là một vùng đất nhấp nhô, cỏ xanh mướt, xa xa có đàn bò gặm cỏ, khung cảnh thật đẹp. Con sông Côn chảy qua nơi này làm cho đất đai nơi đây vô cùng màu mỡ, cảnh vật tràn đầy sức sống.
Nhạc mang rượu ra cười nói:
- Đây là rượu nhà đệ ủ đã hơn 10 năm, lấy nước suối từ thôn bên cạnh để nấu rượu, rượu nấu ra rất trong và mạnh.
Lúc này Lân mới liếc nhìn qua, trong lòng thầm nghĩ, có khi nào đây là rượu Bàu Đá của thời hiện đại, lúc còn là sinh viên Lân cũng đã từng uống qua, cảm giác cay nồng của cồn, tạo nên một tác phẩm hòa quyện giữa hương thơm và hương vị. Lân nhớ về những buổi tiệc tùng hồi đó, nơi những ly rượu Bàu Đá được nâng cao để chúc mừng và chia vui…
Long mang đến 2 con cá Lăng to, mỗi con tầm 2 cân, rau thì quanh vườn có rất nhiều, chỉ cần hái rửa sạch là có thể ăn, than đã hồng, cá bắt đầu nướng, chẳng mấy chốc cá đã chín. Vừa ăn vừa uống rượu, mọi người ai nấy đều khen ngon.
Kể ra thì ở Đàng Trong người dân còn có thể uống rượu, còn Đàng Ngoài thì không. Từ thời Trịnh Doanh nắm quyền đã ban hành luật lệ cấm uống rượu.
Đang trò chuyện thì gần đó có đám trẻ nhỏ đang chăn bò nô đùa với nhau. Đám trẻ bỗng tập hợp lại rồi chia ra làm 2 phe, điều này làm cho nhóm của Lân đang uống rượu chú ý tới. Nhạc cười nói:
- Chắc tiểu đệ của ta lại chơi trò đánh trận giả đây mà.
Lân lại liên tưởng đến một vị vua cũng chơi trò này lúc còn nhỏ, đó là Đinh Tiên Hoàng người đã dẹp loại 12 sứ quân. Lân nói:
- Không ngờ Thơm sư đệ lại thích trò chơi này, sau này chắc sẽ là một đại tướng đây, Lân nửa đùa nửa thật nói.
Long lên tiếng:
- Chúng ta hãy nhìn thử xem Thơm sư đệ sẽ bố trận ra sao.
Cả nhóm cùng nhau hướng về 2 phe đang chuẩn bị đánh trận giả. Lúc này Thơm đứng đầu một nhóm, trong nhóm có tầm mười lăm đứa trẻ sàng sàng tuổi nhau, chênh lệch tầm vài tuổi, đứa nào cũng da ngâm đen, chắc là do phơi nắng nhiều.
Phía bên kia cũng tầm mười lăm đứa, đứng đầu là một đứa cao to, tuổi chắc lớn hơn Thơm. Cả hai thủ lĩnh đều để trần, cơ thể săn chắc lực lưỡng. 2 bên cùng thỏa thuận phân chia địa bàn, chọn địa điểm làm đại bản doanh. Hai đại bản doanh cách nhau tầm 300 mét, mỗi bên dựng một lều nhỏ.
Khi trận chiến bắt đầu, bên phía thanh niên cao lớn kia chia quân làm 2 tốp, một tốp đi chính diện, một tốp đi đường vòng ra phía sau doanh trại của Thơm.
Còn bên phía Thơm thì cử 1 đứa chạy nhanh ẩn núp ở giữa, nhóm còn lại do Thơm và một đứa trẻ trong nhóm chỉ huy đi lên 2 gò đất cao ẩn nấp. Phần quân số của Thơm ít người hơn
Khi nhóm đi vòng ra phía sau bắt đầu luồn lách tiến qua, đứa trẻ núp ở đoạn giữa giơ cao lên một nhánh cây đầy lá, Thơm phất tay cho nhánh quân bên đồi cao bên kia chia làm 2. Khi quân bên kia tiến đến gần, đội trưởng bên Thơm xuất lĩnh một nhóm những đứa trẻ cao to tiến xuống, làm cho bên kia bất ngờ vì bị tập kích, chiếm được thế bất ngờ, 2 bên giằng co nhau, do bên kia đông hơn nên phía đội trưởng vừa đánh vừa lui dần lên dốc đồi, đợi khi cả 2 khá mệt thì đội trưởng hét lên, tiến lên, nhóm còn lại từ trên ào xuống, lập tức chiếm được thế thượng phong.
Lân nhìn mà lòng thầm tán dương, ở thời hiện đại Lân có đọc qua về thời kỳ đầu của Thành Cát Tư Hãn Thiết Mộc Chân, ông ta cũng dùng cách này để tiêu hao sinh lực địch, dễ thủ khó công, dùng ít người nhưng có thể chống lại nhiều người .
Lúc này quân của thanh niên đứng đầu bên kia tiến đến, thấy nhóm quân đi vòng ra sau đã bị phát hiện và đã gần bại thì càng chạy nhanh qua ứng cứu, vừa chạy qua chỗ của Thơm thì Thơm từ phía sau hét lớn, anh em theo ta tiến lên, giọng Thơm vang như chuông. Bị bất ngờ từ phía sau đội hình bên kìa liền rối loạn, chật vật chống đỡ trước sau, Thơm trực tiếp giao đấu cùng thanh niên đứng đầu quân kia, quả thật thần lực của Thơm thật kinh người, tuy nhỏ hơn thanh niên kia nhưng chỉ vài chiêu Thơm đã nhấc bổng cả người thanh niên kia quăng đi. Trận chiến kết thúc, bên Thơm toàn thắng.
Phần thưởng của bên thắng là bên thua phải làm người hầu cho bên thắng, xem như tù binh, phải mang trái cây, quạt ra phục dịch cho quân thắng, buổi chiều về thì phải lùa bò về cho bên thắng.
Xem xong trận chiến, cả Dũng, Long và Lân đều tấm tắc khen sự cơ trí và thần lực của Thơm sư đệ. Rượu đã ngà ngà say, mọi người cũng chia tay nhau để ra về.