Một lát sau, xác định bé rồng đã ngủ say, Trọng Diệp cẩn thận từng ly từng tý rút cánh tay của mình ra khỏi người nó, bé rồng vẫn đang say giấc, l*иg ngực đột nhiên trống rỗng, mặc dù không tỉnh lại, nhưng tứ chi lại vô thức nhào lên.
Trọng Diệp vội vàng nhét một con búp bê vào lòng bé rồng, gần đây Trọng Diệp luôn đặt con búp bê bên người, nhiễm đầy hơi thở của cậu. Bé rồng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, chậm rãi yên tĩnh lại, bá đạo ép xuống dưới người, giống như sợ nó lại chạy mất.
Trọng Diệp không nhịn được nhếch miệng cười, cậu khẽ nói: “Ngủ đi, tôi sẽ trở lại nhanh thôi.”
Dựa theo kinh nghiệm, bé rồng phải ngủ chừng hai đến ba tiếng mới có thể tỉnh dậy, đủ để cậu ra ngoài một chuyến.
Ngày hôm qua, cậu biết phi thuyền sắp đi qua một tinh cầu, trước mắt tinh cầu này là chỗ ở tạm thời của đám thú Khải Đặc, mà hôm nay thú Khải Đặc sẽ rời khỏi phi thuyền đoàn tụ với đồng tộc của nó.
Trải qua nhiều ngày như vậy, cuối cùng Trọng Diệp cũng biết tên vị nữ giới phụ trách chăm sóc cậu.
Cô ta tên là An Tháp.
Giao lưu giữa hai người được tiến hành thông qua giấy bút.
Đầu tiên An Tháp vẽ một hình cầu lên giấy, tô thêm màu xanh lá cây, sau đó chỉ chỉ vào nói: “Cái này, tinh cầu.”
Trọng Diệp khẽ gật đầu, cậu vẫn có thể nghe hiểu từ ‘tinh cầu’ này.
Sau đó An Tháp lại vẽ một chiếc phi thuyền bên cạnh, phi thuyền đáp xuống tinh cầu, khoang thuyền mở ra, một con thú Khải Đặc đi ra, mà trước mặt nó là một khu rừng, trong rừng có rất nhiều thú Khải Đặc.
Trọng Diệp hiểu rồi.
Cậu im lặng một lát, vẽ thêm mấy nét trên giấy, một người nhỏ bé đại diện cho cậu xuất hiện trên giấy, người đó tiến lên ôm thú Khải Đặc.
“Ôi chao...” An Tháp thở dài một hơi, cô ta dịu giọng nói: “Ngài muốn đưa tiễn thú Khải Đặc sao?”
Trọng Diệp nghe thấy hai chữ ‘đưa tiễn’, không chút do dự gật đầu.
“Được rồi, tôi sẽ báo với đại nhân Lai Đốn.” An Tháp nói vậy, động tác vô cùng tự nhiên thu lấy tờ giấy vẽ đầy những động tác liên hoàn này lại.
Tính ra cái này không được coi là tác phẩm của tiểu tiên sinh, nói cách khác, cô ta có thể giấu nó làm của riêng!
Ra khỏi phòng, cô ta không nhịn được lấy bức tranh ra, nhìn con người mắt đen tóc đen trên đó, không nhịn được nở nụ cười.
Ôi chao, thật không hổ là tiểu tiên sinh, lại có thể vẽ bản thân sinh động đáng yêu như vậy, thật khiến người ta không chịu nổi..
An Tháp chưa từng có suy nghĩ tìm tòi nghiên cứu vì sao kỹ thuật vẽ của Trọng Diệp lại tiến bộ thần tốc như vậy, trong con mắt mê muội của người hâm mộ các cô: Nhất định là tiểu tiên sinh có thiên phú dị bẩm nên mới vẽ đẹp như vậy, không chấp nhận bất kỳ phản bác nào!
Quản gia nhận được tin tức đúng lúc đang ở cạnh Đức Đặc Lý, ông ta không chút do dự báo cáo với đối phương, nhìn dáng vẻ không chút quan tâm của hắn, ông ta vờ như lơ đãng nói ra: “Tôi hơi lo lắng, chủ nhân ngài nói xem, quan hệ giữa tiểu tiên sinh và thú Khải Đặc tốt như vậy, liệu có muốn rời đi cùng nó không?”
Trên mặt Đức Đặc Lý không tỏ ra gì, nhưng tay cầm tài liệu đã cứng đờ, hồi lâu sau mới ‘hừ’ một tiếng: “Rời đi cùng nó? Cậu ta có thể thích nghi với cuộc sống trong rừng sao?”
Quản gia cười nói: “Vậy cũng chưa chắc, tôi thấy tiểu tiên sinh cũng không phải loại người yếu ớt kia.”
Yếu ớt? Cái này liên quan gì đến yếu ớt? Đức Đặc Lý có chút không hiểu vì sao.
Nghĩ đến làn da mềm mại tựa như khẽ đυ.ng một cái là có thể in dấu lên và cơ thể nhỏ bé không có chút xíu trọng lượng nào của Trọng Diệp, còn cả dáng vẻ ngoan ngoãn ngồi trên tay hắn, ỷ lại nắm lấy ống tay áo hắn của cậu...
“Khụ.” Đức Đặc Lý vội ho một tiếng, mới nghĩ chút đã chệch hướng rồi.
“Tóm lại, nếu cậu ta muốn đi thì để cậu ta đi.” Đức Đặc Lý hờ hững nói ra.
Trong âm thầm lại khẽ nhíu mày: Chắc hẳn nhóc con kia cũng tự biết lấy mình nhỉ? Dựa vào bản thân cậu ta, sao có thể sống sót nơi dã ngoại? Để mình nuôi mới là phương thức sinh tồn thích hợp với cậu nhất.