Bé rồng từng ngày lớn lên, cũng ngày càng dính người.
Khi Trọng Diệp đang vẽ tranh, nó nhất định phải chen vào trong ngực Trọng Diệp, chân trước ôm chặt lấy cánh tay cậu, để cậu không thể động đậy.
Mặc dù thoạt nhìn bây giờ vóc người của nó không có thay đổi gì, nhưng trọng lượng tăng lên không ít. Một viên thịt mập mạp cứ đè lên người Trọng Diệp như vậy, thật sự là gánh nặng vừa ngọt ngào vừa đau khổ.
Hơn nữa còn không ôm không được, nếu không ôm, bé rồng sẽ ra vẻ vô cùng ấm ức nhìn Trọng Diệp, rì rầm rì rầm không ngừng kêu lên, ra sức ủi đầu vào trong ngực Trọng Diệp.
Toàn thân trên dưới bé rồng đều lộ rõ một suy nghĩ: Muốn ôm ôm.
Mỗi lần Trọng Diệp đều bị khuất phục dưới thế công nũng nịu của nó, còn có thể là gì, chỉ có thể thỏa mãn nó.
Điều này cũng dẫn đến tiến độ thực hiện một công việc bí mật của cậu cực kỳ chậm chạp.
“Đợi chút, đừng nghịch ngợm, để tôi vẽ xong nét này đã.” Một viên thịt treo trên cánh tay, Trọng Diệp khó khăn vẽ ra một đường cong.
Mặc dù chỉ mới phác thảo, nhưng nếu để người khác nhìn thấy, chắc chắn bọn họ có thể ngay lập tức nhận ra: Đây không phải là đại công Đức Đặc Lý sao?!
Thật ra trước đó Trọng Diệp rất ít khi vẽ chân dung, lần này vẽ cũng đã trải qua do dự rất lâu.
Quan trọng là cậu cũng không thể nào để đại công Đức Đặc Lý ngoan ngoãn ngồi trước mặt làm người mẫu cho mình, cho nên mỗi một nét vẽ Trọng Diệp đều phải cân nhắc hồi lâu. Tiến triển vốn đã chậm, lại thêm bé rồng quấy rối, tốc độ vẽ của cậu càng chậm hơn.
Nhưng cậu không thể không vẽ bức tranh chân dung này trong hình chiếu.
Một mặt, cậu vốn muốn ngỏ ý cảm ơn với đại công Đức Đặc Lý, cho dù là cứu vớt hay là chứa chấp thì đều là ân tình lớn với cậu, cho nên Trọng Diệp muốn làm chút chuyện trong phạm vi năng lực của mình để bày tỏ lòng biết ơn đối với đại công Đức Đặc Lý.
Suy đi nghĩ lại, cậu quyết định vẽ một bức tranh chân dung cho đối phương, hơn nữa cậu muốn tạo niềm vui bất ngờ cho đối phương, trước khi chưa vẽ xong, tốt nhất đừng để người khác phát hiện, mà không gian bên trong hình chiếu chính là một nơi ẩn náu tuyệt vời.
Mặt khác, đó chính là bé rồng kia quá dính người.
Mỗi ngày bé dính người này vừa mở mắt ra liền bò loạn khắp nơi tìm kiếm bóng dáng Trọng Diệp, tìm được Trọng Diệp sẽ lập tức nhào vào ngực cậu, không tìm được sẽ la hét và phá phách khắp nơi.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn vùi trong ngực Trọng Diệp của nó, thật sự khiến người ta khó mà tưởng tượng ra một quỷ phá phách nóng tính, cánh tay cơ giới trong không gian hình chiếu đã bị nó cắn đến gồ ghề.
Trọng Diệp nghĩ tới đây, buông bút vẽ xuống: “Hazz...”
Bé rồng học theo dáng vẻ của cậu, cũng mở miệng ra: “Hazz...”
Mấy chiếc răng sữa trắng tinh trong miệng đều lộ ra, đầu răng cùn cùn, thoạt nhìn không có chút xíu lực sát thương nào.
Đương nhiên, đây chỉ là bề ngoài, nếu thật sự không có lực sát thương, sao có thể phá cánh tay cơ giới thành như vậy, cánh tay cơ giới này kiên cố cỡ nào, đích thân Trọng Diệp đã được trải nghiệm, mặc cho cậu đập gõ thế nào cũng không chút xi nhê.
Trọng Diệp nói đùa: “Nhóc tuyệt đối đừng hào hứng lên mà cắn tôi một cái đấy, cơ thể nhỏ bé của tôi không chịu nổi cái cắn của nhóc đâu.”
Bé rồng khép miệng lại, mơ mơ màng màng nhìn cậu, cứ nhìn như vậy rất lâu.
Hồi lâu sau nó ngáp một cái, cuối cùng cũng không chống đỡ được cơn buồn ngủ, nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi.
Nó ngủ rất say, ôm lấy cánh tay người nó thích nhất, chóp mũi tràn đầy mùi hương dễ chịu của người này, mơ hết giấc mơ ngọt ngào này đến giấc mơ ngọt ngào khác.
...