Không lâu sau, tiếng vỡ vụn răng rắc vang lên, vỏ trứng bị phá vỡ, một bé rồng ướt nhẹp thò đầu ra.
Trọng Diệp: “!!!”
Cậu kinh ngạc trợn tròn hai mắt: Sao nơi này... nơi này lại có rồng chứ? Đây không phải là sinh vật trong thần thoại phương Tây sao?
Vảy trên người bé rồng vô cùng mềm mại, trên trán có hai cái sừng nhỏ hơi nhú ra, đôi mắt vốn được một lớp màng màu lam che phủ, nhưng không đợi Trọng Diệp nhìn rõ, bé rồng chớp chớp mấy cái, đôi mắt màu vàng óng xuất hiện trước mặt cậu.
Trong mắt bé rồng giống như ngậm nước, tiếng kêu cũng vừa mềm mại vừa non nớt: “Chít... chít chít...”
Trọng Diệp: “...”
Có thêm kiến thức, hóa ra rồng khi còn bé kêu như vậy.
Đợi nó hoàn toàn chui ra khỏi vỏ trứng, Trọng Diệp phát hiện sau lưng nó còn có một cặp cánh nho nhỏ, lúc này đang mềm mại rũ xuống, cái đuôi kéo lê trên mặt đất, tứ chi loạng chòa loạng choạng.
Lúc này một cánh tay cơ giới bưng một chậu sữa tới, bé rồng không kip chờ đợi bò qua, vục đầu vào trong chậu sữa.
Trọng Diệp... cứ cảm thấy hình như mình đang chứng kiến lịch sử đen tối của nhân vật vĩ đại nào.
Đương nhiên cũng có thể là cậu nghĩ nhiều, nói không chừng trong thời đại tinh tế, người nơi này đã lợi hại đến mức có thể nuôi rồng làm thú cưng.
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ này đáng tin, thậm chí bắt đầu phát triển tư duy: Nói không chừng bọn họ cho cậu xem hình chiếu này là muốn cậu học tập cách làm thú cưng chính xác? Hoặc là muốn cậu sớm làm quen một chút, về sau ‘cùng làm việc’ với đồng nghiệp?
Nói thật, Trọng Diệp vẫn rất thích bé rồng này.
Cậu chứng kiến bé rồng nở ra, vừa nghĩ tới về sau đối phương sẽ trưởng thành thành một con rồng to lớn mạnh mẽ, loại cảm giác kỳ diệu khi được tham dự và chứng kiến tuổi thơ của cường giả cứ tự nhiên sinh ra như vậy. Huống hồ, bé rồng còn rất đáng yêu, đa số mọi người đều không có bất kỳ sức chống cự nào với động vật dễ thương, Trọng Diệp cũng không ngoại lệ.
Ngẫm nghĩ, cậu bèn rút một tờ giấy vẽ ra, suy nghĩ chốc lát rồi đặt bút vẽ lên.
Không lâu sau, một bé rồng vừa nở đầy sống động xuất hiện trên giấy vẽ.
Sau khi vẽ xong, Trọng Diệp xem xét bức tranh một lượt, coi như hài lòng: Mặc dù có vài chỗ xử lý không được tốt, nhưng phong thái của bé rồng được phác họa không tệ, thoạt nhìn tràn đầy sức sống.
Sau khi vẽ xong bản nháp, cậu lại tỉ mỉ tô màu cho bé rồng,
Vỏ trứng màu trắng, vảy màu bạc, mắt màu vàng... khi tô màu mắt, Trọng Diệp hơi sửng sốt: Sao cứ thấy mắt vàng này quen quen?
Trọng Diệp không nhịn được nghĩ tới đại công Đức Đặc Lý, đến nay cặp mắt màu vàng óng kia vẫn đọng lại trong tâm trí cậu, khiến cậu mãi mà không quên được.
Nhưng chỉ thoáng chốc cậu đã phủ định suy đoán này, sao bé rồng mềm mại xinh xắn này lại liên quan đến người đàn ông lạnh lùng cứng rắn kia chứ?
Còn nữa, cho dù bé rồng thật sự là đại công Đức Đặc Lý, vậy sao bọn họ lại muốn cho cậu xem video khi còn bé của đại công? Cho nên cả hai căn bản không có khả năng là cùng một người.
Nghĩ tới đây, Trọng Diệp liền yên tâm tô nốt màu cho bức tranh, sau đó cầm lên thưởng thức. Không thể không nói, so với bức tranh đơn giản trước đó, bức tranh này quả thật tăng vọt lên vài cấp bậc.
Trọng Diệp hài lòng đặt bức tranh sang bên cạnh hong khô, định bụng lát nữa cất nó đi. Đương nhiên, về sau cậu phát hiện không thấy bức tranh đâu lại là một chuyện khác.
…
Lúc này đây, cậu bị đại công Đức Đặc Lý nhìn chằm chằm, dù thế nào Trọng Diệp cũng không ngờ rằng, đây là ‘bi kịch’ do bức tranh bị mất tích kia gây ra.
Sau một hồi nhìn nhau, vậy mà lại là Đức Đặc Lý nghiêng đầu sang chỗ khác trước.
Không ai có thể ngờ được, dưới bộ mặt điềm tĩnh không một gợn sóng kia của hắn lại cất giấu cảm xúc khác thường.
Trong lòng Đức Đặc Lý rất rầu rĩ.