Đức Đặc Lý nhìn thấy bức tranh mới đưa tới, lập tức ngây ngẩn cả người.
Thị nữ không dám nhìn sắc mặt của hắn, cúi thấp đầu xuống, tiếng nói như muỗi vo ve: “Chủ nhân, đã đưa tranh tới, tôi xin phép về trước.”
Đức Đặc Lý không rảnh để ý tới cô ta, vung tay phê chuẩn, thị nữ như được đại xá mà chạy đi, vừa chạy vừa nghĩ: Đại nhân Lai Đốn và tiểu tiên sinh... thật to gan!
Đức Đặc Lý nhìn chằm chằm bức tranh, bên trên là một bé rồng mắt vàng vảy bạc, toàn thân ướt nhẹp, không một mảnh vải, đang ra sức chui ra khỏi vỏ.
…
Khi đại công Đức Đặc Lý tới, Trọng Diệp đang vùi mình trong một chiếc nệm êm có màu kẹo ngọt, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình trước mắt.
Đức Đặc Lý nghe thấy tiếng chít chít chỉ có ở con non của Long tộc từ bên trong truyền ra, sắc mặt càng đen hơn.
Lai Đốn thật sự cho rằng hắn mau quên như vậy, ngay cả tiếng kêu khi còn bé của mình cũng không nghe ra?
Lúc đầu nghe thấy tiếng bước chân Trọng Diệp cũng không để ý, còn tưởng là nữ giới phụ trách chăm sóc cậu kia, nào ngờ ngước mắt lên lại nhìn thấy đại công Đức Đặc Lý, còn là đại công Đức Đặc Lý với vẻ mặt không được tốt đẹp cho lắm.
Trọng Diệp mờ mịt ngồi thẳng người, nghi ngờ nhìn người đàn ông đi tới: Sao... sao vậy? Cậu chưa từng nghịch ngợm gây sự mà, cơn giận của đại công Đức Đặc Lý không phải nhằm vào cậu đâu nhỉ?
Bị đôi mắt long lanh vô tội của cậu nhìn chăm chú, Đức Đặc Lý bất giác thả chậm bước chân, hắn mặt không đổi sắc nhìn người Lam tinh nho nhỏ này, dưới cái nhìn chẳng hiểu ra sao của hắn, Trọng Diệp không nhịn được co rúm người lại.
Chẳng lẽ mình thật sự mắc lỗi gì?
Nhưng cậu nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nhớ ra gần đây bản thân là ra chuyện khác thường gì.
Trước đó không lâu, cậu nhận được một chiếc hộp hình vuông màu đen nho nhỏ, ấn nút bên trên, chợt có một màn hình chiếu ra, giống như chiếu bóng trên trái đất trước kia.
Thứ được chiếu ra khiến Trọng Diệp không hiểu ra sao, đó là một gian phòng trống trải, chính giữa đặt một chiếc đệm êm được thêu bốn góc, trên đệm êm đặt một quả trứng trắng to lớn hình bầu dục.
Trước giờ Trọng Diệp chưa bao giờ trông thấy quả trứng to như vậy, lập tức liên tưởng đến những sinh vật kiểu như khủng long hay đà điểu.
Nhưng mà... muốn cậu xem quả trứng này để làm gì?
Trọng Diệp buồn chán cầm bút vẽ, giống như Da Vinci, đặc tả vô số góc cạnh của quả trứng này lên giấy.
Cho dù quả trứng này không có chút xíu động tĩnh nào, Trọng Diệp cũng không tắt hình chiếu đi.
Dù sao đặt ở đó cũng không có gì đáng ngại, Trọng Diệp vẽ vời, xem sách ảnh, chơi đồ chơi gϊếŧ thời gian, thi thoảng nhìn quả trứng kia vài lần, mà quả trứng kia vẫn luôn ung dung ở đó, yên tĩnh hệt như một quả trứng giả.
Trọng Diệp rất muốn biết rốt cuộc quả trứng sẽ ấp ra thứ gì, nhưng vẫn luôn không được toại nguyện. Mãi đến một lần, khi cậu đi qua hình chiếu, không cẩn thận đưa tay vào.
Trọng Diệp: “!!!”
Cậu bị dọa giật nảy mình.
Một lát sau, Trọng Diệp mới lần nữa bước tới, quan sát hồi lâu cậu mới hiểu rõ - hóa ra đây là một thiết bị công nghệ cao, mặc dù là chiếu video trong quá khứ, nhưng cậu có thể tương tác với vật hoặc người bên trong hình chiếu, cũng không biết có sinh ra ảnh hưởng gì đến bọn họ trong thực tế không.
Trọng Diệp tặc lưỡi kinh ngạc, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn vươn tay tới quả trứng trắng to kia.
Mặc dù thoạt nhìn quả trứng kia không yếu ớt như vậy, nhưng động tác của cậu vẫn rất cẩn thận dè dặt. Vừa tiếp xúc, nhiệt độ ấm áp lập tức truyền tới, vỏ trứng bóng loáng tựa như ngọc thạch, Trọng Diệp không nhịn được sờ soạng mấy lần, vậy mà lại hơi nghiện.
Đợi đã, có phải nó vừa động đậy không?
Trọng Diệp sửng sốt, lần này lay động của quả trứng truyền đến rất rõ ràng, giống như có một con vật nhỏ đang cọ cọ lòng bàn tay của cậu.
Có cảm giác ngưa ngứa, Trọng Diệp không nhịn được bật cười.