Trọng Diệp ngơ ngơ ngác ngác, đôi mắt đen lúng liếng đảo qua đảo lại đánh giá hai vị nữ giới này, mờ mịt ôm chặt giấy vẽ trong tay.
“Cô xem, chẳng phải tiểu tiên sinh chấp nhận rồi sao?” Nam Tây cười nói.
Thị nữ bị biểu cảm đáng yêu của Trọng Diệp làm cho rung động, vô thức gật đầu, đợi đến khi lấy lại tinh thần thì Trọng Diệp đã ngồi lên trên xe đẩy, được bác sĩ Nam Tây đẩy đi xa rồi.
Thị nữ: “...”
Cô ta do dự chốc lát, cuối cùng vẫn báo cáo chuyện này cho quản gia, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của quản gia, cô ta mới yên lòng.
Nhưng trên đường trở về, một chuyện khác vẫn luôn quanh quẩn trong lòng cô ta, khiến cô ta khó mà quên được.
“Các chị em.” Cô ta tỏ vẻ nghiêm túc đẩy cửa phòng tiếp khách ra: “Tôi có một vấn đề rất nghiêm túc cần mọi người trả lời.”
Mấy thị nữ khác lập tức tập trung ánh mắt lên trên người cô ta, cô ta mở quang não ra, một bức tranh đơn giản xuất hiện trước mắt mọi người.
Cô ta hỏi: “Mọi người cảm thấy bức tranh này thế nào?”
“Ừm...” Một cô gái bình thường có quan hệ tương đối tốt với cô ta lên tiếng đầu tiên, nhìn nét vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo bên trên, cô ta nhăn mày nói: “Hơi khó đánh giá, sẽ không phải là cô vẽ đấy chứ? Thoạt nhìn...”
“Tất nhiên không phải rồi, đây là tiểu tiên sinh kia vẽ.” Thị nữ nghiêm túc uốn nắn.
Mọi người đều biết, trên phi thuyền này chỉ có vị kia mới được xưng là ‘tiểu tiên sinh’.
“… Thật sự khiến người ta phải nhìn mà than thở.” Cô gái kia lập tức nói ra, thái độ thay đổi nhanh đến mức khiến người ta thán phục: “Nét vẽ sống động như thật, thú vị mà ý nghĩa, mộc mạc lại đáng yêu, thật không hổ là tác phẩm của tiểu tiên sinh!”
“Khắc họa thú Khải Đặc vô cùng sống động, sinh động như thật, tôi thấy cũng không thua kém đại sư Áo Tạp Tác!”
“Phong cách tả thực, các cô nhìn những sợi râu này và đôi mắt này đi, tiểu tiên sinh bắt rất đúng trọng điểm, khiến cho người ta liếc một cái là có thể nhìn ra cậu ta đang vẽ cái gì...”
Mấy cô gái tranh nhau khen ngợi, cuối cùng không hẹn mà cùng bồi thêm một câu: “Làm ơn gửi nó cho tôi!”
Thị nữ thỏa mãn nở nụ cười.
Vậy mới đúng chứ, cô ta nghĩ, chắc chắn là thẩm mỹ của bác sĩ Nam Tây có vấn đề nên mới không ‘get’ được sự xuất sắc trong bức tranh này. Cô lẽ cô ta nên đề nghị với đại nhân Lai Đốn, quét hình phóng to bức tranh này rồi đóng khung treo trong thư phòng của đại công!
Trọng Diệp hoàn toàn không biết mình sắp phải chứng kiến ‘xử phạt công khai’, cậu ngoan ngoãn ngồi trên xe đẩy, bác sĩ Nam Tây dọn một rãnh nhỏ ra cho cậu, bên dưới đệm đầy băng gạc y tế, ngồi lên mềm mại, vô cùng thoải mái.
Bánh xe đẩy phát ra tiếng vang lộc cộc, Trọng Diệp không nhịn được tò mò đánh giá xung quanh.
Nam Tây dịu dàng nhắc nhở: “Đừng lộn xộn, cẩn thận rơi xuống đấy.”
Mặc dù nhắc nhở như vậy, nhưng cô ta lại không lo lắng chút nào, bởi vì người này thật sự vô cùng ngoan ngoãn, tư thế ngồi chỉnh tề, tay nhỏ vịn lên lan can xe đẩy, cũng không động chạm vào các thiết bị bên trên.
Nói thật, ban đầu Nam Tây còn muốn nhét cậu vào trong túi áo của mình, không gian trong túi áo blouse đủ rộng, thừa sức đặt một Trọng Diệp vào trong, nhưng nếu như để đại công phát hiện, chắc chắn tên Long tộc lòng dạ hẹp hòi kia sẽ giận dỗi rất lâu!
Nghĩ đến đây, Nam Tây không nhịn được cười trộm, nhìn thấy ánh mắt tò mò của Trọng Diệp, cô ta khẽ nói: “Đừng sốt ruột, sắp đến rồi.”
Khi đi qua một căn phòng, dường như cô ta nhớ tới điều gì, nói: “Đúng rồi, cậu có muốn biết kết cục của tên xấu xa kia không?”
Cô ta đẩy cửa ra, vừa đi vào trong Trọng Diệp đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, trước đây không lâu, khuôn mặt dữ tợn của người này còn để lại bóng ma tâm lý không nhỏ cho cậu.