Trọng Diệp và thú Khải Đặc được chuyển lên phi thuyền của đại công Đức Đặc Lý.
Không còn chiếc l*иg, cũng không có nguy hiểm tính mạng, mặt đất bày rất nhiều gối ôm mềm mại và đủ loại đồ dùng, bên cạnh còn có một chiếc chuông mà Trọng Diệp khẽ vươn tay là có thể chạm tới, khẽ lắc một cái là sẽ có một nữ giới cao lớn mang dáng vẻ thị nữ tới ân cần hỏi han.
Mặc dù Trọng Diệp nghe không hiểu cô ta nói gì, nhưng mỗi lần cô ta tới đều sẽ mang theo một số món đồ thú vị, hoặc là đồ chơi, hoặc là đồ ăn vặt, cũng có khi là sách ảnh, tất cả đều cẩn thận đặt gần chỗ cậu, khiến cậu vươn tay là có thể chạm tới.
So với cuộc sống lúc trước, bây giờ quả thật là nhảy vọt lên vài cấp bậc.
Tuy nhiên, có một điểm không hoàn mỹ là ‘mèo to’ không đi cùng với cậu.
Trọng Diệp buồn chán đặt sách ảnh trong tay xuống, cũng không phải câu chuyện vẽ trên đó không có gì hay ho, mà là trong lòng cậu nhung nhớ ‘mèo to’, câu chuyện trong đó thú vị cỡ nào thì cậu cũng không xem vào.
Do dự chốc lát, cậu với tay rung chuông, cũng không lâu lắm, một thị nữ mặc đồng phục đi vào phòng.
Trọng Diệp nghe thấy cô ta nhẹ giọng nói mấy lời giống như thường ngày, đại khái là hỏi thăm cậu cần gì, tiếp đó cậu bèn lấy một tờ giấy đã chuẩn bị từ trước ra.
Trên tờ giấy là ‘tác phẩm linh hồn’ của cậu, là hình ảnh một con mèo đang nằm sấp, tỉ lệ mất cân đối nghiêm trọng, đầu to người nhỏ, phải dựa vào đôi tai, sợi râu và màu lông mới có thể miễn cưỡng nhìn ra đó là thú Khải Đặc.
Có giấy bút rồi, cuối cùng Trọng Diệp cũng không cần bắt chước dáng vẻ mèo kêu meo meo, thật sự đáng mừng.
“Ôi chao!” Thị nữ che miệng lại, thật lòng thật dạ khen ngợi cậu: “Vẽ đẹp quá, quả thật giống thú Khải Đặc như đúc!”
Thị nữ là một Á Long, trời sinh độ thiện cảm với người Lam tinh đã rất cao. Biết có một người Lam tinh mới lên phi thuyền, cô ta phải cạnh tranh rất khốc liệt với mấy chị em kia mới giành được cơ hội chăm sóc người Lam tinh.
Sau khi nhìn thấy Trọng Diệp, cô ta lập tức bị người Lam tinh đáng yêu mê hoặc, sinh vật nho nhỏ vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn, có ai không thích được chứ, huống hồ cậu còn là một người Lam tinh!
Nói không khoa trương chút nào, ánh mắt cô ta nhìn Trọng Diệp luôn lấp lánh ánh sao, thường xuyên bị mỗi một hành động của Trọng Diệp làm cho phấn khích muốn hét lên, chỉ có điều phẩm chất nghề nghiệp khiến cô ta cố kìm nén lại.
Thị nữ mang theo bộ lọc dày cộm không tiếc lời khen ngợi trình độ vẽ vời hệt như trẻ con này, may mà Trọng Diệp không biết cô ta nói cái gì, nếu không sẽ bị lời khen của cô ta làm cho xấu hổ đỏ mặt.
“Ngài muốn gặp bạn mình sao?” Sau một hồi khen ngợi quá đà, thị nữ hiểu được ý của cậu, nhưng cô ta lại hơi khó xử nói: “Tôi không có quyền hạn này, nhất định phải hỏi đại nhân Lai Đốn mới được.”
Đúng lúc này bác sĩ Nam Tây đi ngang qua, cô ta dừng xe đẩy vật tư y tế lại, hỏi: “Sao vậy?”
Thị nữ bèn giải thích với cô ta, Nam Tây không tránh được việc phải xem ‘tác phẩm linh hồn’ của Trọng Diệp, cô ta sửng sốt nói: “Phụt, quả thật là... giống như đúc.”
“Ha ha ha... được rồi, tôi không cười nữa.” Bắt gặp ánh mắt không đồng tình của thị nữ, cô ta mới miễn cưỡng ngừng cười.
Về phần giải quyết chuyện này như thế nào thì cũng rất đơn giản, cô ta ngăn cản thị nữ muốn dùng bộ đàm liên lạc với quản gia, tiện tay gửi cho Lai Đốn một tin nhắn, nói ra: “Đúng lúc tiện đường, tôi dẫn vị tiểu tiên sinh này đi xem một chút là được.”
“Việc này dường như không thỏa đáng...” Thị nữ do dự nói.
“Có gì không thỏa đáng?” Nam Tây hờ hững nói ra: “Chắc chắn tôi sẽ chăm sóc vị tiểu tiên sinh này thật tốt. Lại nói, cả ngày buồn bực trong phòng, chắc chắn tiểu tiên sinh cũng rất muốn ra ngoài dạo chơi nhỉ?”
“Ừm? Ngài nói có đúng không?” Nam Tây nhìn về phía Trọng Diệp.