Rút Thẻ Không Cứu Được Thế Giới Quỷ Dị

Chương 43: Những thứ tốt đẹp không thể bán cho họ

"Những người cách cậu quá xa mà còn là nói về người siêu phàm! Nói chung, chúng tôi gọi những người có thể sử dụng linh lực là người siêu phàm."

"Và trong số các phương pháp để đạt được và nâng cao linh lực thì có một số nguy hiểm tiềm ẩn rất nguy hiểm. Thậm chí một số cạm bẫy quỷ thần đáng sợ. Cho nên ngàn vạn lần đừng đi sai đường!”

Triệu Hạo cũng học được từ chú Thiết rằng trong giới siêu phàm cũng có rất nhiều cuộc tụ tập bí mật.

Vâng được rồi, bây giờ ở thế giới Bên Ngoài có rất nhiều, hiện tại chúng đều được gọi là câu lạc bộ, tiệm, quy mô lớn nhỏ đều có.

Nhiều người trong số họ mờ ám và không thể nói rõ những người đứng sau họ muốn làm gì…

Bây giờ là một xã hội không có Internet và điện thoại cố định chỉ mới được phổ biến trong một vài năm. Xã hội và giải trí của mọi người vẫn còn theo kiểu các bữa tiệc kiểu cũ, tiệc rượu,...

Vì vậy, có rất nhiều loại câu lạc bộ trong thành phố, khiêu vũ, văn học, opera, hiệp hội quê hương, cũng như một số hiệp hội tư nhân và câu lạc bộ tư nhân không mở cửa cho công chúng,...

Nháy mắt đã đến thứ sáu ngày 16, sau khi Triệu Hạo kiên trì sao chép thì hắn đã có thể sao chép được trang đầu tiên vân triện của cuốn kinh thư này.

Mặc dù vài ngày đầu tiên bắt đầu thực sự vô cùng khó chịu đến nỗi bình thường làm hắn suy nghĩ quá nhiều và thậm chí ban đêm còn nằm mơ.

Sáng hôm sau, hắn không thể nhớ bản thân đã mơ cái gì nhưng hắn có một loại cảm giác không chân thực lắm giống như hắn đang ở một thế giới khác.

Nhưng cuối cùng Triệu Hạo cũng vượt qua được, bây giờ hắn đã thích ứng được một chút nên phản ứng của hắn cũng không lớn như lúc ban đầu. Thậm chí là còn thấy khá thoải mái.

Mặc dù chú Thiết không mở miệng khen ngợi nhưng Triệu Hạo cũng có thể cảm thấy ông ta hài lòng từ thái độ.

Chú Thiết: "Mặc dù thiên phú của tên nhóc nhà cậu ở mức trung bình nhưng ít ra tính kiên trì và tâm tính của cậu cũng miễn cưỡng đủ tư cách..."

Hôm nay, cuối cùng cửa hàng đã thỏa hiệp một vụ buôn bán lớn.

Chỉ mấy ngày hôm trước, mỗi ngày đều có khoảng chục người và hơn nữa là hầu hết trong số họ chỉ xem chứ không mua nhưng cũng một số bán một đồ cũ.

Nhưng doanh thu không quá 50 đôla, Triệu Hạo nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ phải đóng cửa mất.

Buôn bán hôm nay thoải mái hơn nhiều, ba món, tổng cộng 1200 đôla!

Người đàn ông hói đầu trung niên kia trong bộ vest trông rất giàu có, giống như một người thành đạt.

Nói là được khách quen giới thiệu tới và nói đồ ở cửa hàng đồ cổ Lão Thiết có hơi đắt một chút nhưng nó đáng giá tiền và không bán hàng giả.

Dưới sự giới thiệu của chú Thiết thì anh ta đã chọn được ba món đồ cổ.

Một chiếc bình sứ vẽ tranh hai trăm năm tuổi của Đại Tống, một ukiyo-e của Fuso và một hộp trang điểm châu Âu với vài thập kỷ lịch sử.

Cuối cùng cả khách chủ đều vui mừng, đúng là người có tiền.

Lúc này Triệu Hạo cũng đã có rất nhiều kiến thức về đồ cổ, đặc biệt là đồ trong cửa hàng của chú Thiết.

Chiếc bình sứ đáng giá một ít tiền, giá thị trường ít nhất là 200 đô la và hai món còn lại không đến 200 đôla. Cho nên đơn hàng này kiếm được ít nhất 800 đôla.

Hơn nữa, chú Thiết cũng nói là mặt mũi của khách quen giới thiệu đến đây. Nếu không thì những món này ít nhất cũng phải 1800 đô la!

Giỏi thật, hạ một đòn, máu bắn đến xa hơn năm mét!

Quả nhiên là cửa hàng đã mở được ba năm!

Một tháng có vài đơn đặt hàng là đủ rồi!

Trong tay chú Thiết vừa cầm một chiếc chổi lông gà để lau bụi trên một bộ áo giáp của kỵ sĩ châu Âu vừa nói: "Những loại khách như này thì ta chỉ cần liếc mắt một cái là đã biết căn bản không biết một cái gì. Mua một vài đồ cổ là muốn ra vẻ một chút. Cho nên những thứ tốt đẹp không thể bán cho họ, nó sẽ bị chà đạp. Chỉ cần bán chúng tùy ý rồi để chúng mang về khoe trên kệ là được..."