Khi biết tin từ chỗ Elena rằng Triệu Hạo đã tìm được một công việc mới là học việc trong một cửa hàng đồ cổ, ông Adams vô cùng vui mừng.
Ông chủ động tìm Triệu Hạo dạy một số quy tắc ngầm của ngành, vô cùng vui vẻ tặng cho Triệu Hạo những quyển sách nhập môn mà ông vào ngành những năm đầu. Đồng thời ông cổ vũ hắn nói ngành này rất thú vị, chăm chỉ học mười năm cũng không thành vấn đề.
Ông Adams là một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt chuyên mang cặp kính to, đối xử với người khác nhiệt tình, hài hước, hiền lành. Ông ấy là một người tốt bụng.
Triệu Hạo: Nhưng tôi thực sự không muốn trở thành một người buôn bán đồ cổ!
Sau khi biết được công việc mới của Triệu Hạo, Cẩu Toàn đã giúp tìm hiểu nhiều hơn về Lưu Huyền Đức trong thời gian rảnh rỗi và cũng chủ động phát huy hết khả năng tìm hiểu về Thành Tự Do cho Triệu Hạo rất nhiều tin tức.
Cửa hàng đồ cổ Lão Thiết mở cách đây hơn 20 năm nên nó là một cửa hàng khá lâu đời ở thành người Tống, chủ sở hữu là một ông bác người Tống bốn mươi, năm mươi tuổi. Có người nói cửa tiệm này là một cửa hàng chuyên về đồ cổ người Tống và Đông Á, chứ không phải là cửa hàng đồ cổ A Mỹ Thụy Khoa truyền thống.
Dù sao thì A Mỹ Thụy Khoa chỉ mới được xây dựng hơn 200 năm thì lấy đâu ra đồ cổ?
Đúng rồi, trước đó Triệu Hạo đã phát hiện được một sự khác biệt nhỏ và trong ấn tượng của hắn thì Lão Mỹ được thành lập vào năm 1776.
Nhưng A Mỹ Thụy Khoa thì không phải mặc dù người lập quốc vẫn là chiếc rìu của hoa anh đào rơi kia, nhưng thời gian thành lập đã bị hoãn lại đến năm 1782...
Thứ Hai, ngày 12 tháng 6, điểm vận mệnh +3.
Triệu Hạo dậy sớm rồi vội vã chạy đến cửa hàng đồ cổ Lão Thiết ở thành người Tống. Khoảng cách không gần cũng không xa nhưng phải mất hơn 20 phút đi xe buýt. Vấn đề là giao thông công cộng của Thành Tự Do thường không đúng giờ nên hở ra một tí là phải 10 hoặc 20 phút mới có một chuyến.
Người giàu đều tự lái ô tô của họ đồng thời ô tô ở A Mỹ cũng không đắt nên các gia đình bình thường vẫn có thể mua được. Không có tiền thì trực tiếp đi tàu điện ngầm, mặc dù môi trường nghèo nàn nhưng rất tiết kiệm chi phí, giá rẻ.
Ngược lại, đó là nếu có một chiếc xe buýt ở giữa thì rất là khó chịu.
Vì thế Triệu Hạo phải đến trạm xe buýt trước một giờ để chờ xe…
Xe buýt đi một vòng cung nhỏ rồi khi nó đi qua một trạm xe thì xảy ra hỗn loạn.
Trạm xe này là một trạm nhà ga xe lửa chở hàng nên có rất nhiều người thu nhập thấp sống ở đây.
Chuyện phá sản ở A Mỹ Thụy Khoa là một chuyện rất phổ biến, nếu trong tuần trước bạn vẫn là một nhân viên văn phòng hoặc là một công nhân trong một nhà máy. Sau đó bạn bị sa thải vì hình thức kinh tế kém hoặc công ty, nhà máy đóng cửa và thế là bạn đã thất nghiệp.
Nếu những người ở A Mỹ không có thói quen tiết kiệm và không thể tìm được việc làm trong một thời gian ngắn thì coi như là tệ hại! Vì không thể trả nổi cho các loại giấy tờ nên rất dễ lưu lạc đầu đường.
Giống như là ở những nơi long xà hỗn tạp có rất nhiều người vô gia cư trốn trong các góc được bọc trong chăn hoặc hộp các tông. Cũng có những người cố gắng tìm một số công việc tạm thời để làm.
Chỉ là nếu nhà bị chính quyền lấy đi và không có chỗ ở cố định thì sẽ khó tìm được việc làm ổn định...
Số lượng người thất nghiệp lớn và người vô gia cư đã phát sinh ra tội phạm và các băng đảng đường phố nên ở những nơi như vậy rất nguy hiểm.
Nhưng mà các cuộc bạo loạn vào thời điểm này không phải là cướp hay là các băng đảng đánh nhau mà là một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát cầm côn cảnh sát cùng với các loại đồ chắn và cưỡng ép duy trì trật tự. Sau đó là đuổi theo và chặn những "người nhàn rỗi" rồi tống họ lên xe.