Bên Bàn Tử chắc cũng rất rảnh nên rất nhanh đã nghe máy.
“Cậu không phải lo, cục thần bí là cơ quan hành chính nhà nước, tất nhiên mục đích là muốn quản lý người siêu phàm. Người siêu phàm không ưa cũng là điều bình thường mà. Họ thành lập chưa được 100 năm, chưa hiểu kỹ về giới siêu phàm nên bản thân họ rất khó đào tạo ra người siêu phàm. Cho nên chỉ có thể tìm kiếm ra một số người siêu phàm, hoặc lựa chọn hợp tác với những nhãn hiệu có tiếng lâu đời hoặc người siêu phàm.”
“Nhưng trên thực tế thì những người siêu phàm mà phía tổ chức phi chính phủ đào tạo ra đều chỉ có thể coi họ là cộng tác viên… Điều này cũng là để tiện bề quản thúc và chăm sóc những người ngoại đạo không thân không thế, tránh việc khi gặp khó khăn họ sẽ bí quá hoá liều. Cậu vừa mới vào nghề, còn có nhiều hy vọng có được vị trí tốt trong cục thần bí. Dù sao cũng là làm công ăn lương cũng khá tốt! Cứ coi như nơi đó là nha môn hoặc là trấn ma ti đi…”
Dám khẳng định nhà Tống cũng có cơ quan hành chính nhà nước tương tự!
Cũng phải, dù sao cũng tồn tại cả nghìn năm rồi.
Triệu Hạo tạm thời gác chuyện của cục thần bí sang một bên, hỏi: “Anh Bàn anh đã từng nghe nói về cửa hàng đồ cổ Lão Thiết bao giờ chưa?”
Chẳng phải là Kha Nhĩ Đặc đã sắp xếp cho Triệu Hạo một vị trí thực tập học nghề thích hợp ở cửa hàng đồ cổ sao?
Chính là ở “Cửa hàng đồ cổ Lão Thiết” của Tống Nhân Thành!
Lúc đó Kha Nhĩ Đặc cũng cho biết lý do sắp xếp như vậy chính là vì tầm nhìn cao và thân phận người Tống của Triệu Hạo.
Chưa kể, mặc dù Bàn Tử mới đến Thành Tự Do chưa được một năm nhưng cũng từng được nghe nói về vị Lão Thiết đó.
Được biết đó là một ông trùm nổi tiếng khó tính! Cũng gọi là có chút tiếng tăm trong giới siêu phàm người Tống ở Thành Tự Do. Giống như Bàn Tử, dù chưa gặp bao giờ thì cũng từng nghe nói đến.
Bàn Tử: “Thời đại này không có nhiều ông trùm tham gia vào thế giới đồng hồ, cho nên ông ta vẫn là một nhân vật tầm cỡ ở Thành Tự Do, chỉ kém Bàn Gia tôi một chút thôi.”
Nói như vậy thì Kha Nhĩ Đặc thật sự đã tìm cho mình một nơi tốt để đến rồi.
Mặc dù nghe Bàn Tử chém gió, nói chỉ kém anh ta một chút. Nhưng nghe giọng điệu của anh ta cũng có thể nghe ra, ông chủ này rất ghê gớm, cả Thành Tự Do cũng chẳng có mấy người!
Sở dĩ Triệu Hạo đoán có sự sắp xếp như vậy có lẽ là vì hắn là người nhà Tống.
Chắc là ông chủ đó rất có địa vị nhưng theo Bàn Tử thì địa vị của Cục thần bí ở giới siêu phàm rất bình thường.
Mặc dù ông trùm nhà người ta cũng đã nể mặt chính phủ, nhưng người ta chỉ nhận nhân viên thực tập người Tống. Ồ, điều đó thật có lý.
Hứa với Bàn Tử, có dịp sẽ đi ăn với anh ta, cuối cùng Triệu Hạo cũng đã yên tâm.
Thôi thì đến đâu hay đến đó, tới đâu tính tới đó.
Hắn xem tivi một lúc, tiếc là những tiết mục đó đã chẳng còn gì hấp dẫn. Những ngày tháng không có laptop thật là nhàm chán.
Hắn cũng quá mệt rồi nên đã lên giường nghỉ ngơi sớm.
Nhưng khi hắn đang mơ mơ màng màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì điện thoại bỗng vang lên.
Hắn đi đến phòng khách nghe điện thoại: “A lô? Ai thế?”
Này người anh em, tôi Cẩu Toàn đây!” Một giọng điệu phóng khoáng pha chút ác ý vang lên.
Cẩu Toàn… Là bạn học cùng cấp 3 và cũng là bạn thân.
Ngoài ra còn có Tần Cối và ba người bạn nữa, cuộc đời của Triệu Hạo dù có tệ đến đâu cũng không đến nỗi không có lấy một người bạn.
Cẩu Toàn là kiểu bạn thân mà lúc đi tè có thể bắn nướ© ŧıểυ ra xa nhất.
Cẩu Toàn và Triệu Hạo đều 19 tuổi, cậu ta là người da đen, cũng lớn lên trong gia đình đơn thân, nhưng đã ở riêng, không sống cùng mẹ nữa. Nói theo cách của cậu ta là cậu ta đã tự lập rồi!
Như đã giới thiệu trước đó, địa vị của người Tống ở A Mỹ rất cao, nhưng hiện tại địa vị của người da đen rất đáng lo ngại.
Mặc dù vụ Martin Luther King bị ám sát mười năm trước đã đưa phong trào của người da đen lên đến đỉnh cao, với nhiều quyền lực pháp lý khác nhau thì người da đen đã có quyền bình đẳng.
Nhưng thực tế thì không đơn giản như vậy, thế hệ thanh niên da đen như Cẩu Toàn là lứa đầu tiên được cho phép học cấp 3. Nói như vậy là bạn đủ hiểu tình hình như thế nào rồi đó.